1 Mùa hoa mẫu đơn nở, hắn tình cờ gặp được người con gái thùy mị yêu kiều. Mối tình đầu ngây ngô trong sáng ấy khơi dậy một tràng chuyển biến kinh tâm động phách.
2 Lúc này chợt có vài tiếng chiêng "Thang thang" truyền đến, phá vỡ không gian tĩnh lặng, làm kinh sợ những chú chim nhỏ đang đậu trong tán cây. Những cánh hoa như giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, ào ạt rơi vào trong dòng suối, men theo dòng nước mà trôi đi.
3 Đang suy nghĩ miên man, xa xa có người kêu lớn: "Địch Thanh, ngươi sao bây giờ mới về, xảy. . . xảy ra chuyện lớn rồi!" Ở phía xa có một thanh niên trẻ tuổi chạy tới, thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.
4 Địch Thanh nói: "Ngưu Tráng chúng ta có đúng là huynh đệ hay không?"Ngưu Tráng ra sức gật đầu nói: "Đương nhiên là đúng, từ khi ngươi bảy tuổi giúp ta đánh nhau, chúng ta đã là huynh đệ.
5 Địch Thanh sắc mặt tái mét, biết được người này tên là Côn Tử. Không ai biết được tên thật của người này, nhưng mọi người đều biết tên Côn Tử này rất phi thường, ngay cả Tác Minh đối với hắn cũng phải tôn kính ba phần.
6 Mọi người xung quanh nhìn Địch Thanh, đều mang theo ba phần kính nể. Bọn họ đã sớm biết Địch Thanh rất giỏi đánh nhau, nhưng chỉ nghĩ người này giống như một tên đầu đường hỗn đản, đâu có nghĩ đến tên hỗn đản này, lại có thể giết Tác Minh, đẩy lùi Côn Tử, còn bắt Triệu Vũ Đức ngay trước mặt bọn họ.
7 Triệu huyện lệnh sợ đến mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa, luôn miệng kêu lên: "Quách đại nhân, người. . . người bắt lầm người rồi. "Quách Tuân ngửa mặt lên trời cười nói: "Hoàn toàn không lầm.
8 Sau khi cha con Triệu huyện lệnh đền tội, Địch Thanh lập tức dẫn Tiểu Thanh đi đến sườn núi chăn dê, Địch Vân khi đó đã tỉnh lại, biết Địch Thanh vì mình mà đi huyện nha, vừa hoảng hốt vừa lo lắng, bắt Ngưu Tráng nhất định phải dẫn hắn đi đến huyện nha.
9 Địch Thanh chỉ tưởng rằng Quách Tuân sẽ chuyển hướng đông nam đi về phía Khai Phong phủ, chẳng ngờ Quách Tuân lệnh cho mọi người tìm kiếm chỗ cạn của sông Phần rồi lội qua sông lần nữa, chuyển hướng quay về tiến vào một sơn lộ hẻo lánh.
10 Đám cấm quân đã sớm bứt rứt trong người, nghe vậy liền nhảy bật dậy. Quách Tuân truyền lệnh năm người lập thành một đội, thay quần áo thường dân, sau đó đem tấm bản đồ đã chuẩn bị sẵn bày ra, phân phó cho mỗi người những việc cần làm lần này.
11 Địch Thanh tuy gan lớn, nhưng tới đây cùng Quách Tuân, giống như một chiếc thuyền nhỏ đơn độc trôi nổi trên biển rộng mênh mông, trong lòng không khỏi thấp thỏm, luôn nhìn về phía Quách Tuân.
12 Quách Tuân hừ lạnh một tiếng, không lùi lại mà vẫn tiến tới xuyên qua lưỡi đao đang tới sát. Lưỡi đao sắc bén chém rách một mảnh vạt áo của Quách Tuân, nhưng hắn đã nắm lấy cổ tay của Trì Quốc Thiên Vương, đoạt lấy khảm đao của y, trở tay giật một cùi chỏ vào giữa ngực đối phương.
13 Mắt thấy Quách Tuân bị thương nặng không thể giãy dụa được, Trì Quốc Thiên Vương không do dự chém xuống một đao, dù có chém người dân kia thành hai mảnh cũng không động lòng.
14 Những người dân này đã uống phải mê dược nên thần trí đã sớm mất hết, chỉ biết cắn xé người đứng xung quanh mà không để ý đến động tĩnh ở dưới chân. Địch Thanh nằm bẹp trên mặt đất, tuy rằng cả người đầy bùn nhưng không bị tổn thương gì.
15 Quách Tuân vô cùng đau lòng, lẩm bẩm nói: "Mai Tuyết, xin lỗi vợ chồng nàng. Ta đã hại chết con trai nàng rồi, ta còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa đây?"Diệp Tri Thu không nghe thấy lời Quách Tuân lẩm bẩm nhưng cũng biết nếu lúc nãy không có Địch Thanh thì Quách Tuân đã bị mất mạng rồi.
16 Hiếu Nghĩa vốn là một huyện nhỏ, huyện lệnh nghe nói Điện tiền chỉ huy sứ giá lâm vội vàng cuống quýt chạy tới bái kiến. Quách Tuân không có lòng dạ nào xã giao mà chỉ nhìn mấy đại phu, mong bọn họ có thể nói ra bốn chữ 'Có thể cứu chữa'.
17 Quách Tuân lưỡng lự một chút mới nói: "Nếu như không có hắn thì người chết đã là ta rồi!"Vương Duy Nhất thầm nghĩ: "Quách Tuân cả đời cứu vô số người, lần này được người khác tương cứu, hèn chi tận lực báo đáp như vậy.
18 Quách Tuân thấy Địch Vân đến đây, chỉ nói một câu: "Địch Thanh vì cứu ta mà bị thương, ta có lỗi với hắn. " Sau đó Quách Tuân đem Địch Vân đưa tới trước giường Địch Thanh.
19 Quách Tuân nhìn thấy cơm nước thì không có lòng dạ nào nuốt xuống, "Tiểu Quỳ, đệ giúp huynh đi xem xem Địch Thanh ra sao rồi. " Hắn không có dũng khí vào phòng hỏi thăm sức khoẻ Địch Thanh.
20 Thời gian như nước tẩy sạch những dấu vết của tháng năm. Trận đánh ở thung lũng Phi Long, tuy là trời long đất lở, quỷ khốc thần sầu, nhưng thời gian cũng đã qua lâu, ngoại trừ những người trong cuộc ra thì đã không còn mấy ai nhớ được tình cảnh thảm liệt và quỷ dị lúc đó.