Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sáp Huyết Chương 1: Liều Mạng (拼命) (4) (hết)

Chương trước: Chương 1: Liều Mạng (拼命) (3)



Địch Thanh sắc mặt tái mét, biết được người này tên là Côn Tử. Không ai biết được tên thật của người này, nhưng mọi người đều biết tên Côn Tử này rất phi thường, ngay cả Tác Minh đối với hắn cũng phải tôn kính ba phần.

Tác Minh nghe Côn Tử châm chọc, có chút không hài lòng nói: "Cẩn thận một chút bao giờ cũng tốt."

Xa quản gia nói: "Thật ra tất cả mọi người đều muốn tốt cho công tử, Tác sư phụ, Côn Tử, đừng cãi nhau nữa." Tác Minh, Côn Tử nghe Xa quản gia nói, đều hừ lạnh một tiếng, không thèm tranh cãi nữa.

Triệu Vũ Đức ha ha cười nói: "Được rồi, ta sẽ cẩn thận, mấy ngày này các ngươi đều đi theo bên người ta. Xa quản gia, mang ta đi gặp tiểu nương tử, ta chơi đùa nàng trước mặt các ngươi, như vậy sẽ an toàn hơn."

Cả đám cười dâm không ngớt.

Địch Thanh nghe thấy thế, suýt chút nữa là kiềm chế không được. Hắn biết rằng dựa vào bản lĩnh của chính mình, chỉ sợ không phải là đối thủ của Côn Tử và Tác Minh, nhưng mà chờ đợi cũng không phải là biện pháp, bắt được Triệu Vũ Đức, cục diện mới có thể xoay chuyển. Nghĩ tới đây, hắn buông lỏng tay, cả người liền rơi xuống. Không đợi rơi xuống mặt đất, cổ tay chống xuống, Địch Thanh dưới hầm xe lăn ra ngoài, hai tay dò xét, đã bắt được hai chân người mang cẩm hài, hét lớn: "Súc sinh nhận lấy cái chết!" Hắn dùng lực lôi kéo, Triệu Vũ Đức hú lên một tiếng quái dị, cả người đã ngã xuống.

Triệu Vũ Đức tuy rằng muốn đề phòng Địch Thanh, nhưng không ngờ được Địch Thanh lại đột nhiên xuất hiện giống như quỷ, ở đây người tuy nhiều, nhưng không ai chú ý cỗ xe trâu cách đó không xa, cũng không có nhìn thấy Địch Thanh xuất hiện như thế nào. Triệu Vũ Đức hoảng sợ ngã xuống đất, Địch Thanh thân hình vọt lên, mới chế trụ được Triệu Vũ Đức, không ngờ chỉ nghe một tiếng 'Hô', một luồng gió mạnh sắc bén đã đến sau đầu hắn.

Địch Thanh bất chấp lại tóm lấy Triệu Vũ Đức, rụt đầu tránh né, luồng gió mạnh này đột nhiên mà đến, đột nhiên ngừng lại, côn ảnh loáng lên, cuối cùng đâm về phía mắt phải của Địch Thanh.

Địch Thanh chưa bao giờ gặp qua côn pháp nhanh đến thế, chỉ có thể né tránh sang một bên, cảm thấy không ổn, đối thủ đa mưu túc trí, chỉ dùng hai côn đã buộc hắn phải tách khỏi Triệu Vũ Đức. Địch Thanh vừa muốn xông tới, lại phải lui về một bước, một mũi thương đâm vào không khí, làm cho Địch Thanh sợ hãi, cả người toát mồ hôi lạnh. Địch Thanh chỉ chú ý tránh né trường thương, không chú ý đến một côn lén lút đâm tới, chính giữa cẳng chân hắn. Địch Thanh lảo đảo một cái, ngẩng đầu nhìn tới, thấy được hai người đang cười lạnh đứng trước mặt hắn, một người có con mắt tam giác, chính là Tác Minh, người còn lại mặt rỗ, đúng là Côn Tử.

Địch Thanh trong lòng trầm xuống.

Triệu Vũ Đức sau gáy đau nhức, cảm thấy đã hết nguy hiểm, giận dữ nói: "Địch Thanh, ta nhổ mười tám đời tổ tông nhà ngươi, ngươi đám giết ta? Đánh chết hắn! Ai giết được Địch Thanh , ta thưởng một trăm lượng bạc." Hắn vừa mới treo thưởng, mọi người đều nóng lòng muốn thử vận may, Địch Thanh quay đầu liếc mắt một cái.

Tác Minh thấy thế cười lạnh nói: "Còn muốn chạy sao?" Lời hắn còn chưa dứt, Địch Thanh bỗng nhiên xoay người, hướng ra ngoài chạy đi.

Tác Minh cho rằng Địch Thanh muốn chạy trốn, vừa định cất bước đuổi theo, nhưng không ngờ rằng Địch Thanh bỗng nhiên xoay người lại, vọt về phía hắn. Tác Minh rùng mình, Liên Tử thương vung lên, đâm về phía ngực Địch Thanh. Cùng lúc đó, Côn Tử cũng nhấc côn đánh về phía sau Địch Thanh.

Trong nháy mắt, Địch Thanh hai mặt thụ địch, hắn dù tránh được côn, cũng không nhanh hơn Liên Tử thương, mà nhanh hơn Liên Tử thương, lại không né được sát chiêu tiếp theo.

Địch Thanh cái nào cũng không thể né tránh. Cây côn đánh mạnh vào sau lưng hắn, Liên Tử thương cũng đã đâm trúng đầu vai hắn.

Tác Minh thậm chí nghe được thanh âm trường thương đâm vào thịt, khóe miệng lộ ra nụ cười độc ác.

Chẳng ngờ Địch Thanh bị Côn Tử đánh trúng, bỗng nhiên "Oa" một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, bắn trúng hai mắt Tác Minh. Đôi mắt Tác Minh mắt không thể nhìn thấy, lại càng hoảng sợ, muốn thối lui về phía sau, Địch Thanh đã sớm rút búa ra, bổ một búa vào ngực Tác Minh.

Búa găm vào ngực, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

Tác Minh rống một tiếng thấu trời xanh, cuối cùng đã bị Địch Thanh bổ chết.

Côn Tử nghe được tiếng kêu thảm thiết, trong lòng phát lạnh, vừa muốn vung côn đánh tiếp, Địch Thanh vung tay lên, búa rời tay bay ra, phóng thẳng vào mặt Côn Tử. Côn Tử đã gặp qua vô số đối thủ, nhưng chưa bao giờ gặp qua loại đấu pháp liều mạng như thế này, không thể ra chiêu, lắc mình né tránh. Búa bay tới nhanh như điện, tiếng gió rít qua mặt Côn Tử, bắn ra một tia máu, "Soạt" một tiếng, cắm phập vào cây cột bên cạnh chuồng ngựa, phát ra tiếng vang ong ong.

Địch Thanh ném búa xong, hét lớn một tiếng, nói: "Cản ta thì chết!"

Hắn nhảy tới trước mặt Triệu Vũ Đức, bên người Triệu Vũ Đức vốn đang có hai hộ viện, nhưng nhìn thấy Địch Thanh mình đẫm máu như hung thần, còn hai nhân vật lợi hại nhất trong đám hộ viện cũng một chết một bị thương, trong lòng hai người này không rét mà run, vứt Triệu Vũ Đức sang một bên, cuống cuồng chạy trốn.

Triệu Vũ Đức đã sớm bị dọa cho tè trong quần, hai chân không nghe sai bảo, không thể nhúc nhích, Địch Thanh rút trường kiếm bên hông hắn, kề sát vào cổ hắn.

Địch Thanh chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, lung lay sắp đổ, nhưng vẫn còn có thể hét lớn: "Triệu Vũ Đức, ta nhớ ngươi muốn dùng một trăm lượng lấy mạng của ta, nhưng mà ngươi là đầu chó, lão tử lúc nào cũng có thể cắt đầu ngươi xuống!"

Loading...

Xem tiếp: Chương 2: Thiên Vương (天王) (1)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Trường Môn Oán

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 9


Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 208


Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 144


Yêu Cậu Bạn Thân

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 48