Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sáp Huyết Chương 1: Liều Mạng (拼命) (3)

Chương trước: Chương 1: Liều Mạng (拼命) (2)



Địch Thanh nói: "Ngưu Tráng chúng ta có đúng là huynh đệ hay không?"

Ngưu Tráng ra sức gật đầu nói: "Đương nhiên là đúng, từ khi ngươi bảy tuổi giúp ta đánh nhau, chúng ta đã là huynh đệ."

Địch Thanh nói: "Ngươi là cô nhi, ta và đại ca cũng không có cha mẹ, những năm gần đây, ta và đại ca mặc dù đối với ngươi không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng đã xem ngươi là huynh đệ. Ngươi biết tính tình của ta, lần này ta làm trái lời đại ca, ta nhất định phải đi, nếu không sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa?" Thì ra hắn mặc dù đáp ứng đại ca không ra khỏi cửa, nhưng lại âm thầm bảo Ngưu Tráng mua mê dược bỏ vào trong bát nước cho Địch Vân uống.

Ngưu Tráng nói: "Địch Thanh, ngươi nói đi, muốn ta làm thế nào, ta dù liều cái mạng này, cũng sẽ cố gắng theo ngươi!"

Địch Thanh lắc đầu nói: "Ngươi không cần theo ta đi. Bây giờ, ngươi cần phải lập tức mướn một cỗ xe ngựa, mang đại ca ta đến sườn núi chăn dê ở thị trấn phía bắc cách đây hai mươi dặm chờ ta, nếu ta không thể đem Tiểu Thanh đến sườn núi chăn dê, ngươi hãy mang đại ca ta tiến về hướng bắc, đi về phía Thái Nguyên phủ mà lánh nạn, chớ có trở về đây. Trời đất bao la, không cần phải ở Tây Hà này bán mạng. Ngưu Tráng, ta cầu xin ngươi đó..."

Ngưu Tráng vội la lên: "Địch Thanh, một mình ngươi đi vào trong đó có được không? Ở trong huyện nha nơi Triệu Vũ Đức ở, nuôi rất nhiều tay sai, có vài người thực lực rất cao, ngươi đánh không lại bọn họ đâu." Hắn biết Địch Thanh mặc dù cũng có tập võ, nhưng chẳng qua chỉ học một chút bản sự của Trình võ sư, ngày thường có đến chỗ Trương thợ rèn đập sắt, lực tay mới mạnh như vậy. Nhưng nếu đánh nhau thật sự, chưa chắc là đối thủ của những người đó.

Địch Thanh nói: "Ta nghĩ rằng, nếu ta cứu không được Tiểu Thanh, đại ca của ta cũng coi như đã chết. Còn đại ca, thà chết cũng không bằng lòng cho ta ra tay. Ngưu Tráng, ngươi biết đó, ta chỉ có một người anh!"

Sống mũi Ngưu Tráng cay cay, biết việc đã đến nước này, không còn lựa chọn nào khác, bọn họ vốn không có cách nào thưa quan, bởi vì ở nơi đây Triệu huyện lệnh là lớn nhất, Triệu huyện lệnh đương nhiên phải giúp con trai của lão. Ngưu Tráng cũng không khuyên nữa, nói: "Vậy ngươi cẩn thận, ta chờ ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc đại ca ngươi. Nhưng mà... sao ngươi không đợi buổi tối rồi hãy đi?"

Địch Thanh lắc đầu: "Bởi vì bây giờ là ban ngày, ta đến huyện nha, bọn chúng càng không lường trước được."

Địch Thanh đứng dậy, thi lễ với Ngưu Tráng, sau đó quay đầu lại nhìn đại ca ở trong phòng, không muốn kéo dài, sải bước đi ra khỏi sân.

Sau khi ra khỏi sân, Địch Thanh trước tiên dùng tro bếp bôi đen mặt, đem y phục xé rách và làm cho đen đúa, hóa trang thành bộ dáng của một tên ăn mày. Hắn mặc dù phẫn nộ, nhưng tuyệt đối không phải là hạng người lỗ mãng, coi thường mạng sống, vì đại ca hắn nhất định phải cứu được Tiểu Thanh nhưng sẽ không dễ dàng tặng tính mạng mình cho người khác.

Đến phía trước huyện nha, Địch Thanh không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Triệu Vũ Đức chính là con trai độc nhất của Triệu huyện lệnh, mà Triệu huyện lệnh vì công quên tư, vì nước quên nhà, vì công việc nên mới dứt khoát đem cả gia đình dời vào huyện nha. Hai cha con táng tận lương tâm này ở trong huyện nha, nhất định là có hộ viện bảo vệ. Địch Thanh đã tính toán những hộ viện này, nhưng không nghĩ đến ở phía trước huyện nha lại còn có cấm quân.

Địch Thanh suy nghĩ một lát, quyết định đi đường vòng ra phía sau huyện nha, vừa đến ngõ nhỏ ở cửa sau huyện nha. Người nơi đây qua lại rất thưa thớt, đây vốn là con đường mà tạp dịch thường qua lại. Địch Thanh đang lo lắng có nên leo tường hay là mạnh mẽ xông thẳng vào thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng người hét to: "Tên ăn mày kia, tránh đường."

Địch Thanh quay đầu nhìn lại, thấy được một chiếc xe trâu đang ở đầu ngõ, trên xe chất đầy củi khô. Địch Thanh biết được ông lão đánh xe này chính là lão Vương, một người chở củi lâu năm của huyện nha, trong lòng hắn khẽ động, cúi đầu xuống tránh qua một bên.

Lão Vương cũng không nhận ra Địch Thanh, thấy hắn nhường lối đi, vung roi, đánh xe vào ngõ nhỏ. Đi được một đoạn, lão vô tình quay đầu nhìn lại nhưng tên ăn mày này đã sớm biến mất không còn thấy tăm tích, lão Vương thầm nói: "Tên ăn mày này đi nhanh thật." Lão chỉ chăm chú đánh xe nên không có chú ý đến Địch Thanh thừa dịp lúc xe đi ngang qua, lăn mình một cái, đến phía dưới xe, vươn cánh tay dài ra bám vào phía dưới xe trâu.

Lão Vương đến cuối ngõ nhỏ, gõ vào cửa sau. Có người nói: "Lão Vương, củi này có khô không?"

Lão Vương thật thà cười nói: "Xa quản gia, không khô không lấy tiền."

Xa quản gia cười nói: "Ngươi là người thành thật. Được rồi, bản quản gia sẽ chú ý đặc biệt việc buôn bán của ngươi, ngươi ngày mai đem thêm củi tới đây."

Lão Vương ngạc nhiên hỏi: "Muốn nhiều như vậy để làm gì, đốt nhà sao?"

Xa quản gia khinh miệt nói: "Ngươi nói câu nào dễ nghe hơn được không? Gần đây, có một nhân vật lớn từ kinh thành đến, lại còn có không ít cấm quân, củi lửa vì thế dùng nhiều hơn. Không chỉ như vậy, hiện giờ những người đó đang ở tiền sảnh uống rượu, vị chỉ huy sứ kia rất có tài uống rượu, ta tận mắt nhìn thấy hắn uống hơn mười cân rượu."

Địch Thanh nghe thấy thế, trong đầu hiện lên hình dáng của Quách đại nhân kia. Hắn đang trầm ngâm suy nghĩ thì Xa quản gia lại nói: "Lão Vương, tới lấy tiền đi chứ."

Lão Vương vừa mới đáp ứng, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Xa quản gia đột nhiên nói: "Công tử gia, sao người lại đến đây?"

Địch Thanh nghe được ba chữ "Công tử gia", tim đập thình thịch, hô hấp ngừng lại, thấy một đôi cẩm hài đang đứng trước cỗ xe cách đó không xa, nghĩ thầm chẳng lẽ là Triệu Vũ Đức tới? Hắn đến nơi tạp dịch thường qua lại này để làm gì?

Đúng như dự đoán, Triệu Vũ Đức giọng khàn khàn truyền tới: "Con mẹ nó, chỉ là một tên Điện tiền chỉ huy sứ, lão già lại phải bắt ta đi bồi tiếp. Tên kia chỉ là một người vô tích sự, tham ăn tham uống, đến bây giờ mới cho ta đi. Tiểu thiếp xinh đẹp hôm nay mới bắt được của lão tử còn chưa có chạm đến. Xa quản gia, thế nào, nàng ở trong phòng củi có ngoan không?"

Địch Thanh biết được nơi ở của Tiểu Thanh, trong lòng vui vẻ, từ xa nhìn đến, trông thấy ở phía sau cẩm hài còn có hơn mười đôi chân, hắn liền biết rõ Triệu Vũ Đức mang theo thuộc hạ, không khỏi cau mày.

Xa quản gia trả lời: "Công tử gia, nàng rất cứng đầu, không chịu ăn uống, bỏ đói nàng vài ngày sẽ nghe lời thôi."

Triệu Vũ Đức mắng: "Không cần nể mặt gì cả, được lão tử coi trọng chính là phúc khí của nàng, chọc giận lão tử, sau khi ta chơi nàng xong, ném cho Vương đại mụ mang đi." Vương đại mụ chính là tú bà trong thanh lâu ở huyện này, Triệu Vũ Đức chính là khách quen thường lui tới của Vương đại mụ.

Lúc này có người nói: "Công tử gia, hôm nay chúng ta đánh Địch Vân, nghe nói tên phế vật này có đệ đệ là Địch Thanh rất giỏi đánh nhau. Ta chỉ sợ Địch Thanh sẽ tìm đến đây gây phiền phức, người cẩn thận một chút sẽ tốt hơn." Giọng nói người này bén nhọn, Địch Thanh nghe xong, biết ngay đó chính là võ sư đắt tiền mà Triệu Vũ Đức mời đến, tên là Tác Minh, vũ khí sở trường là Liên Tử thương, võ công trong huyện rất nổi tiếng. Trước đây, ngay cả Trình sư phụ, người dạy võ công cho Địch Thanh cũng thua dưới tay thuộc hạ của Tác Minh, do đó mới rời khỏi Tây Hà. Có người này ở đây, Địch Thanh không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1: Liều Mạng (拼命) (4) (hết)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Người Chồng Máu Lạnh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 352


Tuyệt Thế Toàn Năng

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị

Số chương: 136


Độc Giả Là Thổ Hào

Thể loại: Võng Du, Đam Mỹ

Số chương: 8


Stockholm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 5


Xà Lang Quân

Thể loại: Khoa Huyễn, Ngôn Tình

Số chương: 9