Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sáp Huyết Chương 2: Thiên Vương (天王) (1)

Chương trước: Chương 1: Liều Mạng (拼命) (4) (hết)



Mọi người xung quanh nhìn Địch Thanh, đều mang theo ba phần kính nể. Bọn họ đã sớm biết Địch Thanh rất giỏi đánh nhau, nhưng chỉ nghĩ người này giống như một tên đầu đường hỗn đản, đâu có nghĩ đến tên hỗn đản này, lại có thể giết Tác Minh, đẩy lùi Côn Tử, còn bắt Triệu Vũ Đức ngay trước mặt bọn họ.

Triệu Vũ Đức đã sớm sợ đến nỗi hai chân run cầm cập, nghe Địch Thanh đe dọa, run giọng nói: "Địch Thanh... Địch gia...Tổ tông ơi, ngươi đừng giết ta."

Địch Thanh cười lạnh nói: "Không giết ngươi? Cho ta một lý do xem?"

Triệu Vũ Đức suy nghĩ cả buổi mới nói: "Ta có tiền, có thể cho ngươi rất nhiều ... rất nhiều tiền. Ngươi không phải muốn Tiểu Thanh sao? Mấy thằng ngu này, còn đứng đó làm cái gì, mau đem Tiểu Thanh tới đây!" Hắn vì bảo toàn tính mạng, đột nhiên thông minh hẳn, Xa quản gia vội vàng đi tới phòng củi, Địch Thanh thấy thế hét lớn: "Chuẩn bị cho ta hai con khoái mã."

Triệu Vũ Đức liên tục gật đầu đáp ứng, lại mắng: "Đám nô tài các ngươi, mau mau chuẩn bị ngựa cho Địch gia." Hắn tuy rằng muốn đem Địch Thanh róc xương lóc thịt, nhưng bây giờ bảo toàn tính mạng quan trọng hơn, tất nhiên Địch Thanh bảo sao sẽ nghe vậy rồi.

Bên trong nội viện ầm ĩ cả lên, Triệu huyện lệnh biết nơi này xảy ra chuyện, vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Địch Thanh đang cưỡng chế cậu quý tử, hét lớn: "Địch Thanh, ngươi muốn tạo phản sao? Còn không mau thả nó ra!"

Ngay sau đó vang lên nhiều tiếng bước chân gấp gáp, có hơn mười cấm quân cũng chạy đến đây, dẫn đầu bởi một người, chính là Quách đại nhân. Quách đại nhân nhìn thấy hết thảy mọi chuyện, lông mày nhướng lên, hiển nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên khi nhìn gặp Địch Thanh ở chỗ này. Có mấy cấm quân định tiến lên, Quách đại nhân khoát tay chặn lại, những người này tức thì dừng bước.

Địch Thanh thấy thế, trong lòng than khổ, thầm nghĩ bản lĩnh Quách đại nhân này vốn cực cao, lại còn có những cấm quân này, mình muốn chạy thoát quả thật hết sức khó khăn.

Xa quản gia đã mang theo Tiểu Thanh đến: "Công tử gia, Tiểu Thanh đã được mang đến."

Tiểu Thanh dung mạo thanh tú, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, đã hiểu rõ tất cả, thút thít nói: "Địch Thanh, sao ngươi ngốc nghếch như vậy?" Nàng luôn luôn xem Địch Thanh như là em ruột của mình, thấy Địch Thanh như vậy, chỉ hận bản thân mình đã mang đến phiền phức cho hai huynh đệ họ.

Triệu huyện lệnh dĩ nhiên biết phẩm hạnh con trai mình, vừa thấy Tiểu Thanh búi tóc xổ tung, quần áo không chỉnh tề, sớm đã hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, thầm mắng Xa quản gia này ngu như heo, cuối cùng để người khác nắm đằng chuôi. Lão tiến tới cho Xa quản gia một cái bạt tai, mắng: "Chuyện gì đã xảy ra?" Dứt lời liền đá lông nheo lia lịa với Xa quản gia.

Xa quản gia che mặt nói: "Đại nhân ... Cái này ... Cái kia ..."

Triệu huyện lệnh không hề quan tâm tới Xa quản gia, nói với Địch Thanh: "Địch Thanh, đây là nơi phân rõ phải trái, ngươi chớ có làm càn. Mau thả Triệu Vũ Đức ra, ta sẽ xử lý công bằng. Ngươi nếu như mắc thêm lỗi lầm nữa, chỉ sợ người nhà ngươi cũng khó thoát khỏi bị liên lụy." Lão đem chuyện Tiểu Thanh bỏ qua một bên không nói, trong lời khuyên nhủ còn mang theo ý uy hiếp, lão thầm nghĩ chỉ cần Địch Thanh thả người, sẽ đem hắn nhốt vào huyện lao, chặt chân hắn, thiêu đốt thịt hắn, sau đó nói hắn chết bất đắc kỳ tử, hết thảy mọi chuyện sẽ êm xuôi.

Địch Thanh cười lạnh nói: "Nếu ngươi thực sự công bằng chính trực, ta cần gì phải tới đây? Con trai ngươi cưỡng đoạt dân nữ, chặt chân của đại ca ta, vậy giờ nói cho ta nghe, ngươi sẽ xử lý công bằng chuyện này ra sao?"

Triệu huyện lệnh sắc mặt trầm xuống nói: "Địch Thanh, nói như vậy là ngươi muốn ngoan cố chống lại đến cùng phải không?" Lão thấy có hai người đã âm thầm đến phía sau Địch Thanh, bất thình linh vung tay lên nói: "Bắt."

Hai người này vừa muốn tiến lên phía trước, không ngờ Địch Thanh đã sớm chú ý đến phía sau, xuất ra một cước, đá vào chính giữa ngực của một người. Người này thét to một tiếng, bay cái vèo ra ngoài. Người còn lại sợ xanh mặt liên tục lui về phía sau, không dám động thủ lần nữa. Cổ tay Địch Thanh khẽ động, trường kiếm đã cắt một vết máu trên cổ Triệu Vũ Đức, hét lớn: "Triệu huyện lệnh! Ngươi nếu không cần tính mạng của con trai, ta sẽ tiễn hắn đi!"

Triệu Vũ Đức nhìn thấy máu chảy, thiếu chút nữa là ngất xỉu, lớn tiếng la lên: "Cha cứu con với!"

Triệu huyện lệnh khẩn trương gọi: "Địch Thanh! Đừng nóng nảy, mọi chuyện đều có thể thương lượng."

Quách đại nhân bên cạnh cảm thấy mình giống như đang xem một màn kịch: "Triệu huyện lệnh ... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta thật có hứng thú để nghe một chút đây."

Triệu huyện lệnh trong lòng rùng mình, cười xòa nói: "Quách đại nhân, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, ngài không cần phải bận tâm. Xin cứ tới tiền sảnh uống rượu trước, hạ quan giải quyết mọi chuyện ở đây rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

Triệu huyện lệnh tuy là bá vương một vùng, nhưng không dám làm mất lòng Quách đại nhân này chút nào.

Quách đại nhân này vốn chính là Quách Tuân, Điện tiền chỉ huy sứ ở kinh thành, đứng hàng thứ ba, thống lĩnh bát đại cấm quân trong Kiêu Vũ quân ở trong kinh. Lần này Quách Tuân đến Phần Châu là muốn chọn người bổ sung vào cấm quân. Tri châu không dám chậm trễ, hạ lệnh cho các huyện dưới quyền của mình toàn lực phối hợp, Quách Tuân đã đi qua được mấy huyện, mấy ngày nay đã tới Tây Hà.

Triệu huyện lệnh đương nhiên cũng không dám đắc tội với người này, tận lực nịnh nọt, vừa tiếp rượu, vừa đút lót cho đám cấm quân, chỉ mong bình an vô sự là tốt rồi. Đâu ngờ đứa con không ra gì lại đi gây họa lớn như vậy, bản thân muốn che giấu cũng chẳng có cách nào. Triệu huyện lệnh âm thầm quyết định biện pháp, để xoa dịu chuyện này, nhất định chút nữa phải đưa một phần lễ vật hậu hĩnh tặng cho Quách Tuân, chỉ mong sao tai qua nạn khỏi.

Quách Tuân thấy Triệu huyện lệnh tìm đường thoái thác, thản nhiên nói: "Đây không phải là việc nhỏ, mà hình như là việc lớn. Thật ra... ta cũng có thể giúp ngươi..." Hắn lơ đãng liếc mắt nhìn Địch Thanh, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ. Lúc này có cấm vệ vội vã chạy tới, nói nhỏ bên tai Quách Tuân mấy câu, Quách Tuân sắc mặt khẽ biến, đầu mày hơi nhíu.

Triệu huyện lệnh nghe vậy vui vẻ nói: "Sao dám làm phiền Quách đại nhân?" Triệu huyện lệnh nghĩ rằng Quách Tuân đứng về phía lão, mới hít sâu một hơi, hét lớn: "Địch Thanh, có Quách đại nhân ở đây, ngươi còn không mau mau thúc thủ chịu trói, nếu còn ngoan cố chống lại, dù cho ngươi trốn khỏi đây, ngươi và đại ca ngươi cũng sẽ phải làm tù nhân trốn trại cả đời.”

Địch Thanh trong lòng khẽ động, thầm nghĩ Triệu huyện lệnh nói quả thật không sai, bản thân mặc dù đã dự định bỏ trốn đến một nơi thật xa, nhưng đại ca và Tiểu Thanh, chẳng lẽ phải sống thấp thỏm lo sợ cả đời hay sao? Hắn nhất thời bị kích động, thầm nghĩ phương pháp để giải quyết việc này, nhưng thấy Quách Tuân cười cười với mình, đột nhiên trong đầu nghĩ tới một ý niệm, nói: "Quách đại nhân, ta muốn tòng quân!" Hắn nghĩ bản thân mình bỏ mạng nơi xa trường cũng chẳng sao, nhưng không được làm liên lụy đại ca, Quách đại nhân này nhìn có vẻ là một vị quan tốt, bản thân mình cần được hắn che chở, giúp đại ca xóa bỏ oan tình. Nếu muốn nhờ người ta giúp đỡ, điều kiện tiên quyết chính là phải gia nhập cấm quân.

Mọi người ngẩn ra, không ngờ lúc này Địch Thanh lại nói ra những lời như vậy. Triệu huyện lệnh cười lạnh nói: "Địch Thanh, ngươi điên rồi sao? Ngươi cho rằng mình là ai mà lại muốn gia nhập cấm quân?"

Quách Tuân cười ha hả, nói: "Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, Địch Thanh, ngươi phải nhớ kĩ những lời mà ngươi đã nói hôm nay."

Địch Thanh gật đầu nói: "Tiểu nhân tuyệt không nuốt lời."

Triệu huyện lệnh thấy Quách Tuân lại có thể đáp ứng nguyện vọng của Địch Thanh, không khỏi khẩn trương nói: "Quách đại nhân, việc này sao có thể được? Địch Thanh hung hãn tàn bạo, uy hiếp con trai ta, vốn là một kẻ xấu, không thể tha được!"

Quách Tuân nói: "Không sai, nếu là kẻ xấu, đương nhiên không thể tha được." Lời nói của hắn mang theo ẩn ý, đột nhiên tiến lên từng bước, hét lớn một tiếng, đưa tay chộp tới một người.

Mọi người đều cả kinh, thì ra người Quách Tuân muốn đối phó không phải là Địch Thanh, mà là Côn Tử bên cạnh kia.

Côn Tử bất ngờ kinh hãi, thật không thể ngờ được Quách Tuân lại ra tay với hắn, nhưng người này dù sao cũng có vài phần bản lĩnh, trường côn rung lên, đánh liên tiếp vào cánh tay, ngực và sườn của Quách Tuân. Một chiêu này côn ảnh tầng tầng lớp lớp, biến hóa muôn trùng.

Triệu huyện lệnh kinh hãi nói: "Côn Tử, ngươi điên rồi sao? Còn không mau ngừng tay!" Lời hắn còn chưa dứt, không ngờ Quách Tuân đã đoạt được trường côn, quát to một tiếng, xuất ra một côn về phía trước, đầu côn đâm thẳng vào giữa ngực Côn Tử.

Tiếng 'răng rắc' vang lên, xương ngực Côn Tử đều bị đâm gãy, một ngụm máu tươi phun ra, bắn ngược trở về sau. Vừa rơi xuống đất, Côn Tử trở mình nhảy lên, muốn leo tường mà bỏ chạy. Không ngờ Quách Tuân cất bước tiến lên, trường côn quét ra, đánh vào hai chân Côn Tử. Côn Tử kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống đất, không còn cách nào đứng dậy nổi. Quách Tuân thu trường côn, uy nghiêm hét lớn: "Bắt lại!"

Loading...

Xem tiếp: Chương 2: Thiên Vương (天王) (2)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Tình Bất Yếm Trá

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 64



Nụ Hôn Của Nghịch Phong

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 67


Ngừng Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50