1 - Sổ sách xem đến đâu rồi?- … - Lắc đầu, lắc đầu. - Bàn tính sử dụng thế nào rồi?- … - Lắc đầu, lắc đầu. - Haizzz! - Tiếng người phụ nữ thở dài yếu ớt, bước được một bước, lại thở dài.
2 - Vù! Một cơn gió lạnh tạt vào sống mũi nàng. Ngẩng mặt đón cơn gió thổi qua, dường như có thứ gì đó lóe lên trước mặt, nàng khịt khịt mũi định xoay người tiếp tục giấc ngủ trưa với cơn ác mộng của mình.
3 - Mau xem, mau xem này. Long tiểu thư đến rồi. Ái chà! Vẫn còn chưa thay bộ y phục tiểu nhị ra! - Coi huynh nói kìa. Cô ta ngoài bộ y phục của tiểu nhị thì còn có gì để mặc đâu.
4 - Nhà… nhà người đó làm gì vậy? - Gia tài vô kể, ruộng vườn vạn mẫu cũng có thể là kẻ cầm đầu toán cướp, Tghề nghiệp tự do phi pháp. Nàng không hứng thú lắm với kẻ cưỡi hắc mã, tay cầm đao, cướp bóc suốt ngày.
5 Leo tường ngắm cảnh xuân - Đó là nha đầu nhà ai thế? Khắp người lấm bẩT, lại còn bị Tha đầu khác kéo chạy nữa chứ. - Còn ai nữa? Long đại tiểu thư của khách điếm Đại Long Môn đấy.
6 Kiểu chào hỏi hạ lưuLo xong chuyện của Long đại tiểu thư, Giả quản gia vội vã đi ra cổng. Ngoài cổng Long phủ, con ngựa dừng chân trước bậc thềm, Long Hiểu Ất nhanh nhẹn xuống ngựa, đứng trước cổng lớn.
7 Công bằng mà nói, Long Tiểu Hoa không thích cái tên của chính mình, giống như nàng không thích tâm hồn hơi quá mức lương thiện ngốc nghếch động lòng vào những lúc không thích hợp của mình.
8 Vừa vào phòng ăn, hai người lập tức phân biệt ranh giới. Long Hiểu Ất dẫn theo một nhóm người đi lên vị trí cao, Long Tiểu Hoa cùng một nhóm người đi xuống vị trí thấp.
9 Bôn Tiêu. Đó là tên con ngựa đen ngu ngốc của Long Hiểu Ất. Nghe Tiểu Bính nói, đó là cái tên mà chủ nhân hắn đã chọn ra từ tên tám con ngựa của Chu Mục Vương được viết trong cuốn Thập Di Ký.
10 Tối nay, phủ nhà họ Long đã thu hút sự chú ý của làng giềng xung quanh bằng việc Long đại đương gia phá lệ không trở về phủ vào đêm Giao Thừa như mọi lần mà lại về vào giữa mùa hạ.
11 - Long Tiểu Hoa, không đánh xong khúc này thì chớ có ăn cơm. - Híc. . . - Không đọc xong cuốn sách dạy cờ tướng này thì không được ra ngoài. - Híc híc.
12 - Cha! Cha đừng đuổi con gái ra khỏi nhà mà. Một tiếng kêu gào vang lên trước mặt Long Tiểu Hoa. - Mẹ, con gái đã làm sai điều gì mà mẹ lại đuổi con ra khỏi nhà.
13 Trên thực tế, Bạch Phong Ninh đã chuẩn bị tâm lý xong mới vào phòng khách của nhà họ Long, mỉm cười ngồi một cách ung dung. Chỉ khi thấy, Tiểu Bính bưng chén trà có mùi hương kỳ lạ tỏa ra thì Long Hiểu Ất mới nhíu mày, cười lạnh lùng, lật sổ sách, không lên tiếng, cũng không làm gì khác, chỉ nhìn tỏ ý nếu Bạch Phong Ninh không uống hết chén trà này thì đừng hòng ra khỏi cổng lớn của Long phủ.
14 Nhưng người tính không bằng trời tính, Khi Long Tiểu Hoa trông thấy Long Tiểu Bính đang đứng trước tàu ngựa nhìn mình cười lạnh lùng, nàng liền hiểu rõ tình thế lúc này, còn bị Long Tiểu Bính giáo huấn: - Cô đừng làm mất mặt đương gia.
15 Nếm mùi toại nguyện ư? Đúng vậy. Dưới sự điều khiển của Mẹ kế ác độc, Long Tiểu Hoa đã được nếm mùi toại nguyện, giống như giấc mơ của nàng, nàng được ngủ ở chuồng ngựa cùng con ngựa trắng.
16 Haizzz haizzz haizzz! Có phải sự việc phát triển hơi chệch khỏi quỹ đạo bình thường không? Tối qua hắn chẳng thèm nhìn nàng thêm một chút, hôm nay lại liền một mạch dẫn về sáu cô gái “thân thế đáng thương”, còn đứng trước mặt nàng diễu võ dương oai.
17 Mặt trời đang phiêu du, lơ lửng, nhẹ trôi. Chính Ngọ. Giờ Ngọ một khắc. Giờ Ngọ hai khắc. - 1227, cô đang lẩm bẩm gì đấy? - 813 ngồi lay lay Long Tiểu Hoa đã ngây người nhìn mặt trời từ giữa trưa.
18 Trên thế giới có một loại hoạt động dành riêng cho hai người vô cùng có sức mê hoặc. Bình thường khi thực hiện hoạt động này, một người chủ yếu vận động, một người thoải mái nằm đó hưởng thụ.
19 Quyết sống mái một trận! Thắt chặt dây lưng, Long Tiểu Hoa lao vào màn mưa, kéo dây cương của con ngựa trắng ngốc nghếch đi trong mưa, nhưng con súc sinh ấy hoàn toàn không biết suy nghĩ gì cả.
20 Long Tiểu Hoa biết mình đang nằm mơ. Nếu không thì nàng đã không bỗng nhiên biến thành đứa trẻ bảy, tám tuổi, còn chưa dậy thì. Nàng cảm thấy trực giác mách bảo nàng đây chắc chắn là ác mộng.