41 Lồm cồm bò dậy, y phục xộc xệch, đầu tóc rối bời, muốn giấu càng lộ, chưa đánh đã khai, ở đây không dâm loạn. Long Tiểu Hoa quấn chặt dây lưng, váy quết dưới đất, kéo đi một vòng, vì đi giày trái nên nàng đã ngã nhào xuống đất.
42 Bạch Phong Ninh ngồi ở lầu hai của trà quán, hai chân bắt chéo đung đưa nhè nhẹ. Hơi nóng từ chén trà bốc lên chầm chậm. Trên đài đang diễn vở Võ Tòng đánh hổ.
43 Thực ra khi Long Hiểu Ất giơ tay kéo nàng từ trên đài diễn xuống, nàng gần như đã muốn vươn tay kéo áo hắn, quỳ xuống cảm tạ hắn. Nhưng nàng đã hoàn toàn kiệt sức, càng không thể bò dậy mà thở.
44 Long Tiểu Hoa đã nhà đi đã một canh giờ ba khắc. Nàng không thể không thừa nhận rằng trên thế giới này, duy nhất chỉ có Long phủ là có thể gọi là nhà, người nhà duy nhất của nàng chính là Mẹ kế đã kéo nàng từ trên đài diễn xuống, thay nàng xử lý mọi chuyện và những người sống trong Long phủ.
45 Tiếng mưa bên ngoài rất to. Thời gian cứ thế trôi đi không để lại bất kỳ dấu vết gì. Long Tiểu Hoa vội vã tìm kiếm. Cuối cùng nàng đã tìm được thứ mình cần…Khế ước bán thân của Long Hiểu Ất.
46 Sau cơn mưa trời lại sáng. Mười ngày sau khi Long Hiểu Ất rời đi. Chuồng ngựa nhà họ Long thiếu mất con ngựa Bôn Tiêu, không biết nó có quay trở lại nữa không.
47 Cuối mùa hạ năm Thịnh Lịch thứ năm mươi lăm, Đương kim Thánh thượng miễn tội làm thâm hụt quốc khố mười năm trước cho Thập cửu điện hạ. Sau khi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng ở thành trì xa xôi nơi biên cương, cách xa hàng trăm dặm - thành Đồng Khê, người ta thăm dò được tung tích của Thập cửu điện hạ.
48 Long Tiểu Hoa hiểu rằng đời này mình không có duyên với sổ sách. Nước đến chân mới nhảy không phải cách làm của người thông minh, càng không phải tiêu chí sống của nàng.
49 Tiết trời chuyển lạnh. Mùa hạ đã qua, mùa thu đã đến. Cái nóng cuối cùng của mùa hạ cũng bị gió thu quét sạch khỏi kinh đô. Nhưng kinh thành rộng lớn lại không có ai để ý đến thời tiết.
50 Vừa bước vào phường tiểu thuyết, Bạch Phong Ninh đã cảm nhận được rõ ràng bản thân đang bị những ánh mắt rực lửa chòng chọc nhìn vào. Hắn dùng đôi mắt xám để giữ khoảng cách và mỉm cười không hề có ý gì.
51 Gió thu thoảng nhè nhẹ, lạnh mà người không hay. Thành Đồng Khê nằm ở phía tây nam, mùa thu đến cũng không lạnh lắm nhưng lúc này Bạch Trì Như Ý đang ngồi trong đình hóng mát ở sơn trang nhà họ Bạch nghe Bạch Vô Ưu báo cáo về những thành tích gần đây của thiếu chủ nhà mình thì như bị con trai dội một gáo nước lạnh vào người khiến bà nổi da gà, e là sau đó sẽ cảm lạnh.
52 Long Tiểu Hoa đang vật lộn. Từ tư tưởng đến thể xác đều đang vật lộn. Vì nàng hoàn toàn không biết phải lấy hưu thư từ người chồng trước. Từ đầu đến chân, nàng vẫn là một trinh nữ đã có chồng.
53 Long Tiểu Bính đang hối hận, hối hận nghiêm túc và điên cuồng. Nếu đương gia có linh vị thì hắn sẽ bất chấp tất cả nhào đến ôm lấy tấm linh vị bằng gỗ đó mà khóc lóc ăn năn sám hối với chủ nhân, tiện thể giải thích nỗi khổ tương tư gần đây với người.
54 Xoa bóp xương bả vai mỏi nhừ, Long Tiểu Hoa không muốn chui ra khỏi gường. Thực sự nàng chưa tỉnh ngủ, thần trí vẫn trong trạng thái mơ màng. Để giúp Tiểu Như Ý tìm cảm hứng sáng tác mà mấy ngày nay nàng đã phải làm việc hết sức vất vả.
55 Nhân vật nam và nhân vật nữ của bà cãi nhau rồi. Khi Bạch Trì Như Ý thật sự ý thức được điều này thì tiểu thuyết Đại tẩu, tận hưởng đi đã có một kết cục hoàn mỹ.
56 Tối đó, khách điếm Đại Long Môn sáng đèn đến tận đêm. Sau khi dọn dẹp xong, trong khách điếm tổ chức tiệc mừng công. Tiểu Như Ý cải trang thành đàn ông nên vô cùng thoải mái, ôm cả vò rượu tu ừng ực.
57 Trời sáng rồi. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, rất chói mắt. Long Tiểu Hoa nằm trên chiếc sập dài mềm mại, chẳng hề có cảm giác gì. Cái đầu nặng trịch khiến nàng phải nhíu mày, chép môi.
58 Trong thành Lâm Dương, phủ Diệu vương vẫn như xưa, cổng lớn cao ngất, tôn quý ngút trời. Nó không vì hành động thương phong bại tục của chủ nhân là cưỡng đoạt dân nữ mà trở nên khác thường.
59 Cung Diệu Hoàng thật sự giữ lời hứa. Hắn cho phép Long Tiểu Hoa quang minh chính đại bước ra khỏi cổng lớn của phủ Diệu vương. Thậm chí, hắn còn đặc biệt sai người khiêng một chiếc ghế nằm bằng gỗ lim thượng hạng đặt ở bãi cỏ trước tiền đình để nằm sưởi nắng buổi chiều, chân gác cao cho người dưới đấm bóp.
60 Sau đó là tiếng binh mã hỗn loạn, nhân vật nữ bị nhân vật nam biến thái tà ác áp giải đi, có lẽ từ đây sẽ bắt đầu một đoạn đời bi thảm. Long Tiểu Hoa chẳng kịp cảm khái cảnh ngộ đáng thương hơn cả mình của cô nương ấy, nàng cũng không kịp kháng nghị với người chọn vai, tại sao lại để hai nhân vật nữ cùng chung một nhân vật nam như vậy? Chỉ thấy kẻ giống chồng cũ của nàng đó không hề nhìn nàng quá một lần, quét mắt qua kẻ đang bò dưới đất là nàng một cái rồi liền nhấc gót rời đi.