1 Rời xa người, không muốn dừng lại nữa, những gì từng có, từ sau sẽ không còn trói buộc. Buông tha cho người, cũng không quay đầu lại nữa, những gì đang theo đuổi cùng người, để tôi một mình giữ lại.
2 Cuối cùng cũng tỉnh lại, thừa nhận lần này đã thua triệt để. Nếu đã yêu anh thì mở đầu của câu chuyện cũng nhất định phải hoàn mỹ. Bừng tỉnh lại, mới nhận ra không còn cách nào xoay chuyển được nữa.
3 Cô đứng trước cửa sổ nhìn trận mưa đang trút xuống, con đường anh đi khiến tim em đau nhói. Em vẫn giữ lời hẹn thề cho dù anh đã rời xa em nhiều quá. Đứng bên cửa sổ nhìn mây trời trôi qua, con đường anh đi lại làm trái tim em mềm yếu.
4 Lắc lư chao đảo, con đường phía trước thật mênh mông. Tình yêu của anh biến thành đại dương, còn em vẫn trên hành trình xa xôi. Nghiêng ngả lảo đảo, đường đi miễn cưỡng.
5 Vụ tranh chấp lần này đã đi quá giới hạn, tình yêu không có quy luật gì. Chia tay trong tái tê, thất tình cũng mặc kệ. Lúc này cứ khư khư cố chấp thì cả hai cùng bị tổn thương.
6 Anh nói đã bắt đầu thấy quá mệt mỏi, em mất đi chính mình, chúng ta không còn tựa vào nhau được nữa; anh cũng học cách quên đi, em hãy cứ là em. Cơn đau nhức của nội tâm chính là lúc em càng ngày càng tiều tụy, anh vẫn như vậy, nhưng tình yêu dành cho anh đã đi tới phương nào rồi? Nhớ tới những ngày tháng đầu tiên, anh vừa phóng khoáng vừa dịu dàng, vừa như giấc mơ vừa như bài thơ, còn bây giờ tình yêu đã biến chất.
7 Đang trong hoàn cảnh đó gặp lại anh, em cũng biết bản thân mình khó lòng thoát ra khỏi. Mỗi lần rơi lệ, là mỗi lần mệt mỏi, nhưng vẫn can tâm tiếp tục chịu đau thương.
8 Dai dẳng đến cuối cùng, ánh trăng đêm ấy rất cô đơn, nhìn xuyên qua rõ mọi vật. Ánh mắt của đôi ta cũng rất cô quạnh, những dự cảm về sự biệt ly khiến người ta thấy nghẹt thở, phải nghẹn ngào.
9 Đông cứng! Không biết đi con đường nào! Hai giờ sáng, còn lại một mình em trong làn nước mắt. Một khoảng trống rỗng! Không biết rằng con tim vẫn nhói đau! Trong màn tuyết mịt mùng chỉ còn lại một mình em.
10 Vẫn chưa kịp làm thì đã trôi qua. Đêm nay, chỉ còn một mình anh ngồi ăn năn, hối hận. Vẫn chưa kịp nói thì cũng đã trôi qua. Đêm nay, chỉ còn một mình anh ngồi ngơ ngác.
11 Gặp nhau thoáng qua, tình yêu lần thứ hai vội vàng. Giấu trong đêm để quên đi nỗi đau, cạn môt ly thưởng ình đã khoan dung. Nhẹ nhàng bâng quơ, những chuyện cũ như gió thổi? Bóng đêm quá nặng nề, cười một tiếng, để chúc ình đã bước đi nhẹ nhàng! Thờ ơ lạnh nhạt, tang thương thong dong qua đi.
12 Chấm dứt một cuộc tình, linh hồn tôi cũng lạc sang một bên, nhìn lại xem bản thân đau đớn thế nào, làm sao để nỗi đau thành thói quen? Kết thúc một cuộc tình, linh hồn lặng lẽ đứng đối diện, nhìn xem tôi bị thất thế ra sao, sao lại đẩy mình vào vực sâu như thế? Khoanh tay đứng nhìn, tận mắt thấy bản thân khó xử, giãy giụa trong biển khổ nhưng không thấy bến bờ.
13 Đi xa! Vì phong cảnh tươi đẹp. Vì ước hẹn với người phía chân trời, nên vẫn chầm chậm độc bước trên còn đường dài. Lắng nghe! Có một thứ âm thanh tuyệt vời.
14 Trời đã sáng rồi, chúng ta đều thấy mệt mỏi. Cả một đêm tranh luận không có kết quả, cũng đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi. Em lại cười, còn anh thì lắc đầu.
15 Yêu người! Đã xác định cuộc đời chịu nhiều đau thương. Trong đêm mưa lạnh lẽo ngồi ôm những mệt mỏi. Yêu người! Đã xác định con tim sẽ vỡ vụn. Trong ánh hoàng hôn đỏ lựng, chỉ thấy trong lòng rỉ máu.
16 Đôi mắt sâu thẳm, mái tóc bay bay; tuyết sương mờ mịt, mây bay lượn lờ, sương khói khi tỏ khi mờ. Đêm dài, người ở nơi xa, hoài niệm chỉ còn màu đen; mưa mênh mang, gió hiu quạnh; hình bóng nhạt nhòa, thư từ xa xôi.
17 Bước đi trên con đường quen thuộc, thấy anh đang ngập ngừng ở đó. Vội quay người đi trộm gạt nước mắt, không để anh biết trái tim đã vỡ vụn. Nghe một bài hát cũ, chợt nhớ rằng anh từng thích nó.
18 Mây trắng, phong cảnh hữu tình, mỗi năm xuân sắc có được là bao; không phụ lòng bao năm luyến tiếc sớm, người già lòng trẻ tự thong dong. Đêm trăng sáng, gió suy tàn, những ngày tháng hạnh phúc biết cũng không ít; nếu có cố nhân sẽ cùng nâng ly, gió trăng cũng thong dong.
19 Không dám tiến vào ranh giới giữa hai chúng ta, em chỉ là một người lữ khách cô độc, lay động trong gió, mang theo chút tia sáng của vì sao. Không muốn anh nhìn thấy đôi mắt ngập nước, em chỉ là người lữ khách cô độc, chợt ngẫu nhiên quay đầu lại trong mưa, mang tình yêu cất giấu sâu hơn.
20 Tình yêu đang bị dày vò, chân trời góc bể ung dung tự tại thế nào? Em là chú chim bị nhốt, chỉ có thể bay lượn trong yêu thương và thù hận, nên chạy trốn chỗ nào? Tình cảm đã mờ mịt, thiên trường địa cửu chạy trốn chỗ nào? Người đem lưới tình giăng ra thật đúng lúc, còn em ở bên trong.