21 Du đãng! Trong một thành phố lạ, những phồn hoa hào nhoáng trước mắt. Một người có thể đi đâu? Mối tình sẽ bị lãng quên vứt bỏ ở đâu? Lưu lạc! Trong nỗi đau của con tim, sự cô đơn lúc gần lúc xa.
22 Không có em, cũng không có chính bản thân anh. Chúng ta ôm nhau nhưng trong lòng đều xấu hổ. Trời rất tối, nắm tay nhau đi trên đường, dừng lại ở lối rẽ bồi hồi.
23 Bàn tay của anh không đủ thô ráp cũng không đủ lớn nhưng em chỉ cười, nói rằng dịu dàng là đủ; bờ ngực của anh không đủ lớn cũng không đủ dày nhưng em chỉ cười, nói rằng ấm áp là đủ; bờ vai của anh không đủ vững chắc cũng không đủ vững chãi nhưng em chỉ cười, nói rằng ấm êm là đủ.