1 Ngược dòng về một tháng trướcMộ Nhạc Nhạc vào đại học, chính thức trở thành một sinh viên của khoa Công Nghệ Thông Tin hệ Đại học. Không cần biết ngành học có nhiều điểm không thích hợp với nữ sinh, có thể thi lên đại học đã là một chuyện bất ngờ với cô rồi.
2 “Ba, mẹ, đầu tiên, cám ơn hai người đã bồi dưỡng ra được một nữ nhi không biết xấu hổ như con. ”“…”“Tiếp theo, cám ơn ba mẹ đã dưỡng dục nữ nhi mười chín năm qua, dĩ nhiên, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn còn cần tiếp tục nuôi dưỡng.
3 Mộ Nhạc Nhạc ỉu xìu lơ đãng quay trở lại ký túc xá, phòng ở ký túc xá tổng cộng có bốn người. Ba người nữ sinh đều đang làm các công việc bận rộn khác nhau: Tiểu Trương nhổ lông nách, thỉnh thoảng phát ra âm thanh “Tê tê”; Tiểu Triệu nằm ở trong chăn gửi tin nhắn cho bạn trai, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng cười khúc khích; Tiểu Hồng là yên lặng nhất, đang xem tiểu thuyết **.
4 “Nhạc Nhạc, bạch mã của cô chẳng lẽ là Địch Nam?”Hàn Tư Viễn từ chối lời mời của bạn học, nhắm mắt theo đuôi bám theo phía sau Mộ Nhạc Nhạc. Mộ Nhạc Nhạc lấy từ trong túi ra một cái khẩu trang to có hoạ tiết phim hoạt hình, cự tuyệt nói chuyện với hắn.
5 Địch Nam trở lại ký túc xá trước, dọc trên đường đi anh nhớ lại từng chút một những ký ức của anh và Phương Dung. Tiếng cười vui vẻ ngày xưa như hiện ra trước mắt, khi mà anh xác định dắt tay cô đến suốt cuộc đời, thì lại không thể cùng cô đi đến cuối cùng.
6 “Tiểu Nam, có lẽ em không thể trở thành bạn đời của anh, nhưng cô học trò này của anh lại càng không thể, em hy vọng anh hiểu rõ rồi đưa ra quyết định.
7 Mộ Nhạc Nhạc mong trăng chờ sao, cuối cùng cũng đợi được ánh mặt trời rực rỡ của ngày cuối tuần. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng tay bồng, một chiếc quần short màu trắng.
8 Mộ Nhạc Nhạc chưa ngồi xe xịn bao giờ, cho nên không dám sờ mó lung tung vào các bộ phận bên trong xe, sợ làm hỏng rồi không bồi thường nổi. “Thầy, chiếc xe này là thuê hay là mượn?” Cô chân thành chớp chớp mắt mấy cái.
9 Khi Mộ Nhạc Nhạc tỉnh lại, Địch Nam đã không còn trong phòng ngủ. Cô vén chăn lên nhìn thân thể mình, hình như không hề có dấu tích “chà đạp” nào… Aizz, trước lúc té xỉu lại nói “Không được, không được!” gì chứ.
10 Hàn Tư Viễn bắt Mộ Nhạc Nhạc vào trong quán cà phê bên cạnh trường học. Ý đồ chạy trốn của Mộ Nhạc Nhạc vài lần đều bị Hàn Tư Viễn chặn đứng. Cuối cùng, Hàn Tư Viễn tìm một cái sô pha dựa sát vào tường, Mộ Nhạc Nhạc ngồi dựa tường, Hàn Tư Viễn giống như thần giữ cửa chắn ở cửa ra, muốn chạy, chỉ có thể đi qua cái bàn đó.
11 Nhạc Nhạc thò đầu ra từ bức tường, vừa nép sát vào cửa kính vừa nhắn tin cho Hàn Tư Viễn. Mộ Nhạc Nhạc: Đổi ngày hẹn khác đi, hôm nay tôi phải trực nhật.
12 “Cộc, cộc…”Mộ Nhạc Nhạc lấy hết dũng khí gõ cửa, trong lòng bất an. Một phút sau, cửa phòng chậm rãi mở ra. Địch Nam cụp mắt nhìn xuống, tầm mắt vẫn không thấy rõ gương mặt của người đúng trước cửa nhưng qua quần áo cũng có thể đoán được là ai.
13 “Toàn thể tân sinh viên năm nhất chú ý, sinh viên năm nhất chú ý, trước cuối tuần, mời các bạn đem bộ sách [ giáo trình khoa] đến chỗ giáo viên chủ nhiệm để đổi lấy bộ giáo trình mới nhất.
14 Sáng sớm ngày thứ sáu cuối tuần. Mộ Nhạc Nhạc đợi ở cổng trường, ngáp mấy cái liền. Chờ đợi chờ phút, bước đến cũng là một Hàn Tư Viễn thiếu ngủ. Nhưng mà, Mộ Nhạc Nhạc sau khi nhìn thấy anh chẳng những có xe, mà lại còn là xe thể thao, lập tức tỉnh táo lại.
15 Trước cửa chi nhánh ngân hàng Minh Đại, cảnh sát giao thông phối hợp với cảnh sát hình sự sơ tán đám đông. Đúng vào ngày cuối tuần, trên đường người đi lại nườm nượp, cảnh sát thì bao vây phong tỏa càng khiến xe cộ và đám đông thêm hỗn loạn.
16 Mộ Nhạc Nhạc bị kẻ bắt cóc áp chế, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của thầy Địch cọ xát trên mặt đất, cô đau lòng nhíu mày, khoé môi run rẩy, “ào ào” rơi nước mắt.
17 Từng giây từng phút trôi qua, Mộ Nhạc Nhạc ngồi trong góc, tay cầm một ly nước, nắm chặt đến nỗi ly nước gần như biến dạng. Kẻ bắt cóc ngồi tựa trên ghế sô-pha, trong ngực vẫn ôm theo cây súng trường bắn tự động, họng súng chĩa lên trần nhà, độ cao so với Mộ Nhạc Nhạc cũng không cách nhau là mấy.
18 Khi Mộ Nhạc Nhạc tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên giường bệnh, đúng ra là cô bị tiếng khóc của ba mẹ đánh thức. “Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc… Bảo bối của mẹ thật đáng thương…” Mẹ Nhạc Nhạc gục ở bên giường, khóc lóc như đứt từng khúc ruột.
19 Mộ Nhạc Nhạc cúi đầu nhận tội, cô đã từng thề phải giúp Hàn Tư Viễn che giấu thân phận đồng tính, nhưng nếu như không nói, có lẽ thầy Địch sẽ hiểu lầm.
20 Giữa trưa thứ baHàn Kiến Quốc ngồi ở trước giường bệnh của Hàn Tư Viễn đã hơn một tiếng đồng hồ, sắc mặt từ trắng bệch chuyển thành xanh mét, bởi trong lúc Hàn Tư Viễn nửa tỉnh nửa mê, luôn thì thào cái tên “Mộ Nhạc Nhạc” một cách vô thức.