41 Mộ Lạc Lạc luôn không hiểu đây là cái gì – sức công kích mà Địch Nam mang lại cho cô giống như thủy triều dâng cao, lớp sau cao hơn lớp trước, xô mạnh vào cô, cái khí thế mạnh mẽ đó nhẹ nhàng mà lại dễ dàng xô cô vào bờ biển đầy cát.
42 Tuy bây giờ mới là bảy giờ sáng, bà Mộ đã làm một mâm cơm thịnh soạn để con gái giải đen. Trên bát cơm của Mộ Lạc Lạc chất đầy các món, cô và từng miếng vào miệng ăn ngon lành, liếc mắt nhìn Địch Nam.
43 Địch Nam xoay người về phía Mộ Lạc Lạc đang thở dốc, hơi thở nhẹ nhàng của anh lướt qua mũi cô, mang theo một mùi hương dịu nhẹ, Mô Lạc Lạc có thể nghe rõ tiếng đập của con tim cô.
44 Mộ Lạc Lạc ngồi trong xe của Hàn Tư Viễn, kể cho anh nghe câu chuyện kinh khủng về người thứ ba đã bước vào cuộc sống của cô. Nghe xong, Hàn Tư Viễn không cho xe nổ máy mà lại xuống xe.
45 Khi Tống Nhụy đưa Mộ Lạc Lạc vào phòng của tổng giám đốc, không ngoài dự đoán của Mộ Lạc Lạc, đôi mắt Địch Nam ánh lên vẻ khó chịu. Tống Nhụy đứng yên một góc, nếu không phải Mộ Lạc Lạc chủ động tìm thì cô hoàn toàn không nhận ra đây chính là cô nhóc hai năm trước với khuôn mặt mộc tinh khôi và luôn mang theo những quyển truyện tranh bên mình.
46 Mộ Lạc Lạc cho rằng mình sẽ phản kháng, nhưng đôi tay anh đã lần mò vào bên trong áo, thậm chí tùy tiện lần sờ khắp cơ thể cô, sức lực cô dường như tan biến, không thể nói "dừng lại".
47 Mặc dù Địch Nam và Hàn Tư Viễn đã bốn, năm năm không gặp, nhưng những thông tin về nhau luôn luôn được cập nhật. "Có chuyện gì sao?" Địch Nam nhận ra "thành ý" của anh.
48 Hôm sau. Mộ Lạc Lạc vì quá phấn khích, cả đêm không ngủ, sáng sớm đã đến công ty làm việc. Khi cô vui vẻ chạy đến trước cửa phòng chủ tịch, Tống Nhụy ngăn cô lại.
49 Lúc Mộ Lạc Lạc vội vã chạy về chung cư, Địch Nam ngồi trong xe, nhìn bóng cô, rồi nhìn lên trời mây xám. Anh than một tiếng, ấn nút khởi động xe, u sầu ngẩng đầu lên nhìn, anh thấy bộ dạng ủ rũ của mình cảm thấy không chịu được, quá thê lương.
50 Địch Nam định kéo kín cửa. Mộ Lạc Lạc thấy anh không có ý xuống xe, thậm chí còn khởi động, cô vội vàng bước đến, "rầm" một tiếng, cô giận giữ đập tay xuống mui xe! Khuôn mặt vô tình không biểu cảm của Địch Nam nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Mộ Lạc Lạc.
51 Giữa tháng Hai cũng là khoảng thời gian lạnh nhất của miền Bắc, Mộ Lạc Lạc đi gió cả ngày, hơn nữa tâm trạng không tốt nên bị cảm nặng. Nhưng cô vẫn cố gượng dậy để không bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội nào có thể nói chuyện với Địch Nam.
52 Mộ Lạc Lạc dần dần tỉnh lại, cô cố gắng ngồi dậy, nhìn xung quanh, bất chợt nhận ra đây là nhà của Địch Nam. Cô nhớ rõ trước khi bị ngất, Địch Nam đã ôm chặt lấy cô, nói gì đó nhưng cô không nhớ.