1 Mở đầu Mưa phùn đông đi qua Sắc xanh trời chuyển sáng Gió bên tai khẽ thổi Ta vươn mình vui tươi Dưới cái nắng chan hòa Lần giở trang nhật ký Hoài niệm về tình yêu.
2 1 Từ lúc đó, ta cố tình làm như không để ý nghe được tên chàng. Dư Thế Cao. Thân phận của chàng, ta cũng biết được. Thống lĩnh Ngự lâm quân. Ta cùng với các cung nữ khác nói chuyện đều khéo léo chuyển đề tài xoay quanh chàng, sau đó từ miệng của các cô ấy thu thập thật nhiều tin tức.
3 2 Đoàn xe chậm rãi lăn bánh khỏi cửa thành. Dân chúng đứng xem xì xào bàn tán. “Thật là phô trương!” “Đến Hà Nam cứu trợ thiên tai, hơn nữa còn là do sủng phi của hoàng thượng đích thân đảm nhiệm nữa đó!” “Hèn chi!”.
4 3 Cho nên bây giờ ta mới có thể ngồi trong xe ngựa, nhẹ nhàng vén một góc màn kiệu lên, hân hoan nhìn chàng oai phong lẫm liệt cưỡi trên thân ngựa cao lớn chạy theo bên cạnh.
5 4 Trên đường đi, chàng khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, kiệm chữ, quyết không mở miệng nói lời vô nghĩa. Đi thêm mấy ngày nữa, cuối cùng cũng đến được Trịnh Châu.
6 5 Trời thu bảng lảng, hoa ủ rũDòng nước lững lờ ôm lấy cây. Ta một mình đứng trong nắng sớm, cung nữ thái giám đang còn say giấc, ta cũng không muốn đánh thức bọn họ dậy.
7 6 Cơ thể đã phần nào hồi phục, cũng chậm trễ khá lâu rồi, cho nên quyết định sáng mai khởi hành về kinh. Trong sân, mọi người quýnh quáng chuẩn bị. Ngoài đường bỗng truyền đến tiếng chiêng trống rộn ràng.
8 7 Càng đến gần kinh thành, tâm trạng của ta càng nặng nề. Mà chàng, lại như rất cao hứng. Rốt cuộc cũng đến lúc bước vào cái nhà giam dát vàng kia.
9 8 Tinh thần của ta xuống thấp nặng nề. Trong cung một chút cũng không có hứng thú. Cả ngày bồi Hoàng thượng trò chuyện, nhàn rỗi thì ngắm hoa, thi thoảng cùng Đoan phi đấu đá tâm cơ, không có việc gì mới lạ.
10 9 “Phu quân!” Nữ tử nở nụ cười. Tể tướng đắc ý nói: “Dư Tướng quân, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Chim khôn cần biết chọn cành mà đậu!”Chàng chỉ nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, giọng si ngốc: “Thôi Nhi, khổ cho nàng rồi!”“Phu quân quá lời! Thôi Nhi có thể lấy được chàng, đã coi như sống hơn người khác một đời rồi!” Trong vòng vây thiên quân vạn mã, hai người nói chuyện tâm tình.
11 10 Mấy ngày sau. Đại tang hoàng thượng. Hoàng hậu cùng chúng phi tần khóc than não nề. Các đại thần đứng kề bên chỉ hận không thể đưa tay ra đỡ. Chỉ có ta, không túc trực bên linh cữu, cũng không khóc tiếng nào, thẳng cho đến khi Hoàng thượng hạ táng, ta cũng không có đi nhìn người lần cuối.
12 11 Kỳ thật ta rất khát khao được sống, cho nên bất kể trong phòng có động tĩnh nào, ta đều hết sức ngưng tụ thần trí, nghe hết thảy mọi thanh âm lọt vào tai.
13 12 Ta muốn tỉnh lại, nhưng mí mắt nặng trịch, trước sau vẫn không mở ra, liều mạng muốn nhúc nhích, cơ thể lại giống như bị cả ngàn tấn đá đè xuống.
14 13 Cỏ lau rậm rạp, sương phủ một màu. / Người đang nói tới, bên bờ cheo veo. / Ngược dòng theo lối, ngờ đâu đường dài. / Thuận dòng mà tiến, thấy người lui cui.
15 14 “Nương nương còn chưa lành bệnh, lại liên tiếp gặp biến cố. Độc thương công tâm, theo lý đã vô phương cứu chữa, Đỗ Nghĩa nói chỉ có một cách mới cứu được nương nương, đó là thay máu!”Ta sững sờ, chén trà trong tay rơi xuống đất, nước bắn tung tóe dưới chân.
16 15 Từ bữa ấy, ta không hề đặt chân qua đó. Nói sao nhỉ, ta là phụ nữ mà, đối với chuyện này cũng khó tránh khỏi cảm thấy thẹn thùng. Nghe nói y đã tỉnh lại.
17 16 Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Người bên cạnh đưa đến một chén canh giã rượu, ta đón lấy cho vào miệng, hi vọng có thể làm dịu một chút cơn đau nhức.
18 17 Triều đình dần dần đi vào quỹ đạo. Tiểu hoàng tử chính thức được lập làm Hoàng đế, chỉ là chuyện quốc sự tạm thời vẫn phải trông nhờ các vị đại thần.
19 18 Vài ngày sau. Tử Dương cung. Ta. Vô Trần. Phụ thân. “Đã tra được gì rồi?” Ánh mắt Vô Trần đầy sắc bén. “Việc này…. . ” Phụ thân sáng hôm nay đã vội vã tiến cung, nhưng có điều cứ ấp úng mãi, muốn nói lại thôi.
20 19 Người trong cung rất nhiều, phải mất ba ngày trời mới tra xong, nhưng không hề có ai là người như lời Lưu Nguyệt nói. Cứ như vậy, sự việc càng lúc càng phức tạp.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Đô Thị
Số chương: 38