1
(Edited by tramhuong3890)
Hạ Liên theo Ninh Nhu vào Hạ phủ là vào năm mười lăm tuổi.
Khi đó hình như là một đêm mưa nhỏ, vào tháng thứ hai sau khi nàng cập kê.
2
(Edited by tramhuong3890)
Ngắn ngủi vài ngày sau, Hạ Liên đã cơ bản quen thuộc hết thảy Hạ gia.
Đương nhiên, trừ bỏ đại thiếu gia Hạ gia.
3
(Edited by tramhuong3890)
Cứ như vậy không kịp chuẩn bị, Hạ Liên chống lại ánh mắt của hắn.
Đó là một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp lại lạnh như hàn băng.
4
(Edited by tramhuong3890)
Khi Hạ Liên nhận được lá thư này, nàng đang ở bờ hồ cho cá ăn. Những ngày này ở Hạ phủ, nàng muốn tìm chút việc để làm trong lúc rảnh rỗi, nhưng hứng thú của nàng cũng không nhiều, nàng chưa từng tiếp xúc tới cầm kỳ thư họa gì đó, cho nên luôn luôn cho cá nhỏ ăn, mặc dù không có ý nghĩa thực chất nào, chỉ xem như trò để tiêu khiển.
5
(Edited by tramhuong3890)
Hạ Liên ngẩn ra, không ngờ được hắn lại có thể hỏi nàng thẳng thắn như vậy.
"Muội. . . "
Nàng chưa kịp mở miệng, hắn lại tiến về phía trước một bước, khoảng cách hai người càng gần hơn.
6
(Edited by tramhuong3890)
Tiểu Tuyết cắn môi, gương mặt ửng đỏ không biết là do nhiệt độ trong phòng hay là gì khác, rặng mây đỏ dần dần hiện lên trên gương mặt nàng.
7
(Edited by tramhuong3890)
Tháng sau là sinh nhật Hạ Văn. Hôm nay, Hạ Liên muốn ra ngoài để mua quà tặng cho hắn. Dù sao từ lúc vào ở Hạ phủ, người mà bình thường Hạ Liên lui tới nhiều nhất là Hạ Văn.
8
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng Hạ Liên đã khôi phục ý thức.
Thứ đập vào mắt nàng đầu tiên là vách tường vàng lốm đốm chỗ bị tróc sơn, đây hình như là một phòng ốc cũ kỹ.
9
Cổ thụ che trời, lá khô đầy đất. Nhìn như tiêu điều đổ nát nhưng lại chất chứa sinh mệnh của cỏ cây.
Hóa ra nơi này chính là nhà cũ Mã gia trong truyền thuyết.
10
Rừng cây che lấp.
Hạ Liên trốn trong bụi cây, hô hấp rất nhẹ.
Bây giờ cách giờ Thân chưa tới một canh giờ, nàng mãi mới có thể tìm được cơ hội trốn ra khỏi gian phòng đó.
11 Trong đình ở giữa hồ, một nữ tử mặc đồ đen che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp. Con mắt nàng ta dễ thương đẹp đẽ, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ phía dưới khóe mắt trái khiến cho nàng ta trông càng thêm thần bí và mê hoặc.
12
Ngu Chiêu tới Hạ phủ.
Trước đó, Hạ phủ chưa từng giữ lại bất cứ người có lai lịch không rõ nào. Nhưng lần này, Ngu Chiêu là một ngoại lệ.
Bởi vì Hạ Ý gật đầu.
13
Hạ Liên nghe được lời Hạ Ý nói thì có chút kinh ngạc, hóa ra hắn đã phát hiện ra mình từ sớm rồi.
Mặt nàng lập tức đỏ rực lên, chân bước ra khỏi bóng râm.
14
Sau khi Oanh Nhi chết chưa được bao lâu, trong Hạ phủ bắt đầu xuất hiện rất nhiều chuyện lạ.
Không chỉ một người nói, lúc nửa đêm trông thấy một bạch y nữ tử lảng vảng ở bờ hồ mà Oanh Nhi chết.
15
Dưới sự tiến cử của Ngu Chiêu, đại sư Không Duyên bị "mời" vào Hạ phủ để siêu độ cho Oanh Nhi.
Ngoài dự liệu của Hạ Liên là, đại sư Không Duyên là một nam tử trẻ tuổi.
16
Đã là hoàng hôn, bóng trúc loang lổ dưới ánh sáng màu quất nhu hòa của ánh chiều tà.
Cỏ dại trong viện phát triển, nhưng đường nhỏ vẫn sạch sẽ sáng ngời như mới.
17 Trong một mảnh rừng trúc vàng kim, bên cạnh một thiếu nữ xinh đẹp là một nữ hài tám chín tuổi, nói với thiếu niên dáng người cao ngất: "Ngàn vạn đừng nói cho huynh ấy biết nhé.
18
Ngu Chiêu khó có thể tin tưởng, mắt trợn to.
"Ngươi tưởng rằng ta không biết rõ Oanh Nhi là người của ngươi sao? Hơn nữa, ả dám bỏ thuốc Hạ Văn, ả đáng chết.
19
Đã vào tháng tư. Hơi thở mùa xuân dần dần lan tỏa ra khắp kinh thành.
Một số loại hoa được trồng trong viện của Hạ Văn dần dần mở ra màu sắc. Hạ Ý đi ngang qua chỗ Hạ Văn ở, đột nhiên dừng lại.
20
"Tiên tử Khuynh Thành, người yêu cả đời của ta,
Ba ngàn loài hoa đẹp, không đẹp bằng nhan sắc của nàng.
Tiên tử Khuynh Thành, giấc mơ suốt đời của ta,
Người đi nhà trống, tình này còn mãi.