1 Thời tiết mù mịt, mây mù dày đặc nơi cuối trời, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rào rào rơi xuống, khiến cho bên trong tiểu điếm ở nơi hoang vu thường ngày vắng vẻ, nhất thời có không ít khách mắc mưa trốn vào, làm quán nhỏ vốn đã chật lại càng thêm chật chội.
2 "Đại thúc tốt bụng, thì ra tên ác tặc Hoàng Phủ Thiếu Phàm kia là ngươi, nhìn không giống lắm nha!" Có loại cảm giác thân thiết như "Tha hương gặp lại bạn cũ", thiếu nữ áo tím nhảy bật người đi tới bên mép giường nhìn thẳng về phía hắn, chiếc lục lạc bên người cũng đinh đinh đang đang vang lên.
3 Chuyện kể rằng, từ sau buổi sáng "chân thành" hôm đó xong, Cổ Đinh Đang liền lý thẳng khí hùng mà ở lại Lục Ba sơn trang, tuy nói là đêm đầu tiên đã cưỡng chiếm được phòng ngủ của chủ nhân, nhưng sau này vẫn bị tổng quản đại nhân trông coi đủ chuyện lớn nhỏ trong sơn trang kiên trì mời qua biệt viện dành cho tân khách nghỉ ngơi.
4 Ban đêm, đêm lạnh như nước, trăng sáng như họa, thời khắc mọi tiếng động đều im lặng, một chuỗi tiếng cười như chuông bạc lanh lảnh dễ nghe đột nhiên vang lên dưới bầu trời đêm, theo gió bay vào trong tai nam tử đang ôm đứa bé trong nhà.
5 Bên trong Lục Ba sơn trang, chừng mười tên đại hán cao to vũ khí đầy mình tề tụ, mà dẫn đầu phía trước, trừ một tên vóc người khôi ngô to con Mã Gia Bảo đại công tử - Mã Duy An ra, còn có một người chừng gần ba mươi tuổi, tướng mạo tuấn mỹ ẩn theo vài tia âm hiểu xảo trá ----- Bạch Mộ Nam.
6 Ba ngày sau. Đêm khuya thanh vắng, thỏ ngọc trên cao, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng theo song cửa sổ chiếu vào trong phòng, nội thất lớn như vậy lại yên tĩnh một mảnh, cả phòng tràn ngập sự im lặng.
7 "Chủ tử, tóc người. . . . " Giọng nói ngạc nhiên biến mất ở khóe miệng, Từ Triển Nguyên khiếp sợ không thôi, một lúc lâu không nói nên lời. Trời ạ! Hắn mới ra ngoài có việc có một thời gian, mới mấy ngày không gặp, sao chủ tử đã biến thành đầu bạc rồi? Ai tới nói cho hắn biết đây là xảy ra chuyện gì?"Triển Nguyên, ngươi về rồi!" Nhẹ nhàng cười một tiếng, thần sắc của Hoàng Phủ Thiếu Phàm vẫn bình tĩnh giống thường ngày, dường như không đem sự kinh ngạc bỏ vào trong mắt.
8 "Lúc ta phát hiện ra Kỳ Nhi trúng loại độc này, vốn muốn vận công bức độc ra, lại phát hiện độc tính của 『hàng đêm sầu』rất quỷ dị, trừ dời đến người một người khác ra, căn bản không thể nào bức ra được, nhưng lúc đó tính mệnh Kỳ Nhi đã vào thế chỉ mảnh treo chuông, ta không thể làm gì khác hơn là ép độc dời lên người mình.
9 Hẳn là Bạch Mộ Nam. . . . Đáy mắt lóe lên ánh sáng, ánh mắt Hoàng Phủ Thiếu Phàm trong nháy mắt sắc lẹm như lưỡi dao, dị thường bén nhọn nhìn chằm chằm gã không dời, tựa hồ như muốn mượn ánh mắt này nhìn ra chút đầu mối.
10 "Vô Thường thúc thúc, sao rồi?" Bên trong phòng, Cổ Đinh Đang không thể chờ đợi hỏi dồn, đáy mắt có chút khẩn trương. "Tiểu Ngoan, con thật đúng là làm càn.