1 “Kimiko-chan, hôm nay đã là học sinh trung học rồi. Ở trường mới phải quan hệ tốt với bạn học nhé, cố lên. ” Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của bà mẹ loli, tôi không khỏi thở dài, trường học mới kia sao, rất đáng sợ…”Vâng, vâng, con đi học đây.
2 “Nakamura-san, cậu thoạt nhìn thật dịu dàng. ” Ngồi đằng trước là Sasaki Kagome, một cô gái giống như chim sẻ, “Hẳn là cậu cũng biết, bọn con trai trong lớp học đều đang lén thảo luận về Nakamura-san đấy.
3 Dạo qua câu lạc bộ nấu nướng, câu lạc bộ thủ công, cầm thịt viên nướng thơm ngào ngạt hình móc chìa khóa đáng yêu trên tay, kha kha, chuyến đi này không tệ!
“Đến cùng là cậu tới làm gì!” Yuki không khỏi ôm trán.
4 “Con đã về rồi!” Đứng ở cửa cởi giày, cầm theo túi sách lên tầng.
“Ồh? Kuyou, hôm nay Kimiko-chan không bình thường cho lắm. ” Mẹ lo lắng nhìn chị.
5 Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tôi thở dài lần thứ 58 trong buổi sáng hôm nay.
“Sao vậy, Kimiko-chan? Không thoải mái sao?” Trên chỗ ngồi sau tay lái, chị quan tâm hỏi.
6 Hôm nay, sau khi thời gian hoạt động của câu lạc bộ kết thúc, Ohtori-senpai còn dịu dàng hơn lão nhân Sanada mười vạn lần.
“Kimiko!” Sau đó là tiếng bước chân chạy vào phòng thay quần áo.
7 “Đội trưởng Yamato, vì sao chúng ta phải đến lễ hội chơi đêm này vậy. ” Mèo Kikumaru nửa dựa vào cậu bạn hợp tác, khó hiểu hỏi.
“À, mina, thả lỏng cũng là một loại rèn luyện đấy.
8 “A, Keigo, sao cậu lại đến lễ hội đêm vậy, không phù hợp với phong cách của cậu chút nào. ” Oshitari Yuushi mặc kimônô màu xanh đen, bên hông mặc đai lưng khá rộng, tay ôm một mỹ nữ cao gầy, thâm ý nhìn Atobe.
9 Ngày mai nghỉ phép rồi! Vừa khẽ hát, vừa khoan khoái sắp xếp túi sách.
“Hồ ly, có vẻ như cậu hoàn toàn không bị ám ảnh. ” Yuki ngồi tựa vào cạnh bàn, lấy tay chống thân thể.
10 Bên tai truyền đến tiếng rừng trúc nhẹ sàn sạt, chạy chậm trên đường nhỏ trong rừng, thở sâu một hơi, đây là không khí trong veo nhất của thiên nhiên.
11 Đi ra tầng hầm ngầm, cảm giác ấm áp giống như có thiên sứ buông xuống vậy, mỉm cười hít một hơi.
“Đến cùng thì cậu xuống tầng ngầm làm cái gì!” lãnh khí của Yuki lao thẳng vào mặt.
12 Một tòa, hai tòa, ba tòa, bốn tòa… đại tụ hội băng sơn, tràng đạo đã bị hàn khí tận trời biến thành cung Thủy Tinh.
“Kunikazu, đã lâu không gặp. ” lão nhân Sanada nhìn thẳng bạn già.
13 Thụ đao, có nghĩa là được chân chính nhập môn. Đồ đệ chính thức của Sanada Genemon chỉ có năm người, nói cách khác, tôi trở thành đệ tử chân truyền thứ sáu của lão nhân.
14 “Kimiko, từ lúc bế quan tu luyện kết thúc, sao trông cậu luôn buồn bã ỉu xìu vậy?” Mai vừa nói vừa đi đến giữa sân, giăng lưới tennis ra.
“Các cậu chỉ nhìn thấy phong cảnh của nghi thức thụ đao, nào biết rằng hai ngày sau đó tớ bị lão nhân Sanada kia bắt nạt thảm hại đến mức nào chứ.
15 Ôm bảo bối thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi, mỹ mãn mở cửa nhà ra.
“Surprise!” Dải băng bay loạn, pháo mừng nổ vang lên.
“Kimiko-chan, con thật giảo hoạt, nghi thức thụ đao mà không nói cho mẹ.
16 “Ăn phải thuốc nổ?” Yuki lấy tay ở trước mặt tôi lắc lắc.
“Hừ. ” Quay đầu, nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ lay động trong gió. Đêm hôm ấy, tôi vốn đã chuẩn bị tốt để khiêu chiến kiếm đạo với Kamechirou.
17 “Tezuka-kun. ” Yamato Yudai buộc chiếc áo lông vàng nhạt bên hông, nhìn cậu đàn em bên cạnh. “Có nhớ ba năm trước, anh đã phó thác câu lạc bộ Tennis cho em không?”
Tezuka hơi sửng sốt, lập tức trả lời.
18 Cắn đầu bút, phiền chán gãi gãi đầu. Phiền chết! Đề thi kiểu gì thế này chứ. Tờ thứ nhất của bài kiểm tra thì miễn cưỡng hiểu, nửa trang đầu của tờ kế tiếp có chút hiểu, nửa trang cuối thì hoàn toàn không hiểu.
19 “Yuki, sinh nhật vui vẻ!” Mai hai tay đưa cho nữ độc miệng một gói quà được bao bọc tinh mỹ.
“Cám ơn. ” ngữ điệu bằng phẳng mang theo sự ấm áp nhè nhẹ.
20 Thứ bảy, kiếm đạo quán ở trung tâm thành phố. Tôi thoải mái ngồi ở bên sân, bàn tán về mấy bộ truyện tranh mới ra với mấy bạn cùng năm cấp. Đột nhiên, một cái bóng bao phủ.