41 Trận đấu kết thúc, chúng tôi trở lại phòng nghỉ chờ đợi đối thủ của trận chung kết. Đeo tai nghe, yên tĩnh nghe nhạc nhẹ, buông tóc, toàn thân thả lỏng tựa vào ghế.
42 “Nhất Tịch của Hyoutei ―― Nakamura Kimiko, học sinh năm thứ nhất. ” Lúc phát thanh viên giới thiệu đến tôi, trên sân đấu nhấc lên nhiều tiếng vỗ tay như sấm, bất chợt có tiếng huyết sao to vang vọng.
43 “Hiện tại cảm thấy thế nào?” Trong phòng nghỉ, chị Kikuri cẩn thận giúp tôi gỡ băng vải xuống.
“Szzz! So vừa nãy còn đau hơn. ” Tôi cắn răng thành thật đáp.
44 “Sợi mềm ở cổ tay trái bị bầm tím, là kiếm trúc đánh?” bác sĩ Oishi nghiên cứu ảnh chụp X quang một lúc,quay đầu hỏi.
“Vâng, trong trận đấu bị đối thủ đánh trúng cổ tay.
45 Tay trái cầm theo túi sách, đi qua ngã tư đường ngựa xe như nước, đến đầu đường trùng hợp gặp chị Kikuri và Ohtori-senpai.
“Nakamura, vết thương của em thế nào rồi?” chị Kikuri kéo nhẹ cánh tay trái tôi, cẩn thận hỏi.
46 “Lễ hội học viện lần thứ 32 của học viện tư nhân Seigaku của Tokyo. ” Tôi ngẩng đầu, nhỏ giọng đọc tờ giấy to treo bên dưới nhiệt khí cầu. Sau đó quay đầu, bất mãn nhìn đàn chị đang cười gian trá, “Chị Kikuri, sao hôm nay chị lại cùng đến đây?”
“Hừ hừ, chị tới để bắt gian!” Suzuki Kikuri khoanh tay trước ngực, tới sát vào trước mặt tôi, “Ngày đó chị thấy hết rồi nhé, bề ngoài rất tuấn tú đấy nhỉ, hm?” Xấu xa nháy mắt mấy cái với tôi.
47 Hùng hổ giương nanh múa vuốt, toàn bộ sát khí khai hỏa. Đám “sâu xanh” trợn mắt há hốc mồm mà tránh ra một đường, tôi kéo Kunimitsu rời đi nhanh như sao băng.
48 “Ông thông gia, từ xa xưa tới nay ngài quan tâm chăm sóc cô con gái nhỏ của tôi như thế, nhà chúng tôi thật sự cảm kích. ” Nakamura Shunseki mặc com-lê, cung kính ngồi quỳ ở trong phòng khách đạo quán, trên ghế là Sanada Genemon uy nghiêm.
49 (*Học theo Hàm Đan; học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có (thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười.