1 Nghe nói, quả nhân là một tên dâm quân Tên cũng chính như ý nghĩa, chính là một vị vua hoang dâm vô đạo. Lời này quả nhân sống 18 năm nay cũng không phải mới nghe thấy lần đầu, nhưng mỗi lần nghe thấy, vẫn rầu rĩ lắm.
2 Khụ khụ, ta tự đánh gãy ý niệm xấu xa này. “Chuẩn bị một chút, quả nhân muốn đi ngủ. ” Ta thu lại hồ sơ, duỗi thắt lưng, ngày mai còn phải lâm triều, đến lúc đó, khẳng định tất cả mọi người đều chú ý đến vấn đề này.
3 Liên cô vẻ mặt kỳ quái, “Hóa ra là Tô Quân…. Ta còn tưởng là Bùi Tranh…. » Ta bật cười, khoát tay nói : “Làm sao có thể là hắn. ” Có điều cẩn thận nghĩ, hắn cũng quả thực hơn ta vài tuổi, là xuất sư đồng môn với ta, quen biết từ nhỏ, lại là quan nhất phẩm.
4 (*) Thất tình Bùi Sanh…… Ngẩn ngơ nhớ lại năm 10 tuổi ấy, ở Thái Học phủ, ta để cung nhân thay ta chép bài bị Quốc sư phát hiện, Quốc sư tức giận, bắt ta ra ngoài phạt đứng, là Hoán Khanh đứng dậy chủ động cùng ta chịu phạt, khi đó, ta đương nhiên vô cùng cảm kích.
5 Qua khỏi Qủy môn quan một hồi, lúc này ta đã tỉnh rượu hơn phân nửa, kéo tay hắn xuống nói : “Ngươi đứng lên đi, đè đau ta rồi!” Hắn thế nhưng lại nghe lời rời khỏi người ta, áp lực lên ta nhất thời giảm bớt không ít, ta né vào trong giường một chút.
6 Ngày thứ hai lên triều, mấy tên làm xằng làm bậy của Quang Lộc tự bị xử lý, quần thần Vính nể. Việc A Tự về đế đô tuy rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, nhưng ta cũng không cố ý lộ ra, mấy người kia có lẽ bây giờ còn chưa biết mình rốt cuộc phạm vào chuyện gì, đắc tội người nào.
7 Năm Sùng Quang thứ 6, nhất định là thời buổi rối loạn. Trên đại điện, quần thần nghiêm nghị. Khi ta nói Quốc sư đã lớn tuổi, đã đến lúc an dưỡng tuổi già, đưa Tô Quân vào làm đại thần nội các, dưới điện cơ hồ chín phần ánh mắt nhìn về phía Bùi Tranh, phần còn lại đổ hết về Tô Quân.
8 (*) Mềm lòng Tên Bùi Tranh này có một ưu điểm mà ta bội phục, đó là vô liêm sỉ vô địch thiên hạ. Một kẻ tự kỷ tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đỉnh, mà viết tội trạng ình đến là bi ai não nề, lời lẽ thống thiết … Nhưng mà….
9 Mỗi người đều cảm thấy bản thân oan ức, có ai thực sự hiểu, lý giải đối phương. Có thể hắn chưa từng hiểu ta, tựa như ta cũng chưa từng thực sự hiểu rõ hắn, ngay cả hắn nói gì mà: “Đợi mười mấy năm, cũng không để ý thêm mấy tháng này.
10 Trong lúc nhàn nhã nói chuyện gia đình với mợ, chợt nghe mợ cảm khái năm đó mấy vị thần tử cùng làm quan với phụ thân, nay đã chẳng còn lại mấy người; ta mới nhớ ra một chuyện, trong lòng khẽ động, cười hỏi: “Qủa nhân nhớ rõ khi Hạ Kính nhậm chức Đại Tư Nông, cũng có giao tình với người trong Kim gia, đến khi nhậm chức ở địa phương, cũng hay qua lại với biểu cữu?” Nơi Hạ Kính nhậm chức cách không xa đất phong của biểu cữu, quan viên, hoàng thân nơi ấy chức lớn hơn bọn họ lác đác chẳng có mấy, ngày thường qua lại chắp nối quan hệ, giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau trên con đường làm quan.
11 Ầy, đồng ý với bạn Đậu Đậu và mẫu thân của bạn ấy, quan văn quả là một lũ oán phụ!@@ À, nữa là câu nói của mấy bạn học cao hiểu rộng này nó đều vần vần như thơ ấy, nên mình sẽ để nguyên Hán Việt kèm chú thích bên cạnh.
12 Nói gì mà không đụng đến ta, kết quả vẫn là ôm ta ngủ, khốn kiếp hại ta mất ngủ một đêm! Ta ngáp một cái, bỗng chốc phía dưới thanh tĩnh một mảnh. Ta nheo nheo mắt, miễn cưỡng nói: “Vừa nói đến chỗ nào rồi, tiếp tục.
13 Trong nháy mắt, ta đẩy Bùi Tranh ra, quay ngoắt đầu nhìn về phía cửa. Một người cười đến vài phần dâm đãng, chính là lão hỗn đản đang đứng ở cửa, tay phải vuốt cằm, gật gù nói: “Không tồi, không tồi, các người cứ tiếp tục, tiếp tục.
14 Ta nói Bùi Tranh là người xấu là có căn cứ. Đã quen có người làm chăn ấm ôm ấp, đột nhiên bây giờ chỉ còn lại mình mình, thật là tĩnh mịch, trằn trọc khó ngủ.
15 Khi ta vừa bước lên xe ngựa, một mũi tên dài bay vút qua, nhưng bị chặn đứt giữa không trung, kẻ bắn tên dường như đã sớm có chuẩn bị, ngay sau đó 9 mũi tên liên tiếp phóng tới, mũi mũi ngắm chuẩn, thẳng hướng ta và Dị Đạo Lâm mà bắn tới, Dị Đạo Lâm buông tay đẩy ta vào xe ngựa, xoay người kéo Hạ Lan tránh tên, phu xe hét lên một tiếng, trốn dưới gầm xe.
16 Ngày hôm sau, y như lời Bùi Tranh tiên đoán, ta bị đau đầu lại còn ho khan. Cũng khó mà trách ta, kẻ nào đó ở trên mạn thuyền cởi đi của ta một lớp quần áo, nếu không phải giữa đường ta hắt xì một cái, nói không chừng một mảnh áo cũng chả còn… “Tình khó mà kiềm chế, xin phu nhân rộng lòng tha thứ”.
17 Tử tế mà nói, ta và Lưu Lăng dù chưa gặp mặt nhưng cũng thật có duyên. Nam Hoài Vương từng tới phủ Tô Quân cầu thân, nhưng đã bị uyển chuyển cự tuyệt, hai người suýt nữa đã kết mối lương duyên.
18 Ngày hôm sau, lúc Lưu Lăng vừa nhìn thấy ta đã có chút kinh ngạc nói: “Bùi học sĩ, tối qua không ngủ được sao?” Ta cười gượng một tiếng: “Chắc là lạ giường.
19 Cảm giác được chút ẩm ướt trên mặt, cứ tưởng mình đang chảy nước mắt, hóa ra là mưa phùn lất phất. Mưa giữa đêm xuân, nhỏ nhẹ dịu dàng chẳng thấy tung tích, ngẫu nhiên có một giọt đọng trên mí mắt, dính trên lông mi, quần áo trên người dấn dần ẩm ướt, chút cảm giác lành lạnh thấm dần vào da thịt.
20 Đối với Bùi Tranh, cho đến giờ ta vẫn có tâm lý mâu thuẫn, phát cáu vì hắn luôn có thể dễ dàng trêu chọc ta, nhưng nếu hắn đứng đắn an phận, ta lại khó nén được cảm giác mất mát.