1 Editor: Ngọc AnhBên tai thỉnh thoảng truyền tới những tiếng bi thương nức nở, Tô La cho rằng cô vẫn đang ngủ mơ, lật mình lại muốn tiếp tục ngủ. Khó có được một ngày nghỉ, nguyện vọng lớn nhất là được ngủ tự nhiên lại bị tỉnh.
2 Editor: Ngọc AnhThế là, ót Tô La bị đập vào nên bỗng nhiên té xỉu, Trần lão gia tất nhiên là hung hăng mắng một lần, mắng ai cũng không người nào biết.
3 Editor: Ngọc AnhTô La bước từng bước nhỏ sau Tô mẫu tiến vào phòng bếp, nồi cháo ngô, tiểu lồng hấp cũng toát ra đầy khí nóng, bay ra hương thơm của bánh bao.
4 Editor: Ngọc AnhTô La cố trề môi, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Hắn không phải thiên nga, ngay cả con vịt con xấu xí đều không phải. " Vịt con xấu xí còn có thể thành thiên nga còn Trần tiểu công tử có thể biến thành vịt con xấu xí sao?Tô mẫu không nghe rõ, xoay mặt xem hướng Tô La, thập phân buồn bực hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì là vịt con xấu xí?"Tô La vội vàng trưng ra một khuôn mặt tươi tắn: "Không cái gì, chính là nghĩ đến mấy ngày trước nhìn thấy con vịt xấu xí.
5 Editor: Ngọc AnhLại nói mấy ngày nay Tô La để ý việc này, sợ rằng không có người nào hiểu chuyện bằng Tô Văn. Rõ ràng chính là một hài tử 9 tuổi, lại so với những hài tử đồng lứa hiểu chuyện hơn nhiều.
6 Editor: Ngọc AnhĐương nhiên, ngẫu nhiên có cơ hội gặp phải một vài bà lão nói ba hoa, như lúc này. Tô La vừa mới đi qua cửa nhà của một nông gia, liền nghe được có vài người nói về chuyện ngày trước.
7 Editor: Ngọc AnhVừa mới ra cửa liền gặp Tô Tiểu Yến, Tô La tâm tình xem phong cảnh cũng bị quấy rầy. Mặt tối sầm đi trên đường, bên cạnh ngẫu nhiên có mấy vị nông phụ đi qua đều bị biểu tình trên mặt nàng dọa, nhất thời đều quên những chuyện xảy ra đoạn thời gian trước.
8 Editor: Ngọc AnhTrời còn chưa sáng đã nghe tiếng con gà trống cao giọng gáy báo sáng, không biết là do thói quen đồng hồ sinh học của Tô La, mấy ngày nay thích ứng thói quen sinh hoạt nơi này, dù rất buồn ngủ Tô La vẫn là bị âm thanh báo sáng bừng tỉnh.
9 Editor: Ngọc AnhSau khi trưởng thành Tô La rất ít khi nhìn thấy người khác khóc, nhìn thấy người khác khóc thì cũng chỉ có mấy em nhỏ. Bản thân Tô La rất ít khi khóc, trừ khi trong lòng nàng quá cay đắng vì cuộc sống khắc nghiệt.
10 Editor: Ngọc AnhCách một ngày chưa đi trấn trên, Tô La lại một lần nữa đi đến trên trấn bán vật phẩm trang sức, cũng rất nhanh đã bị tranh mua đến không còn.
11 Editor: Ngọc Anh"Du tiên sinh, Tô La có một yêucầu quá đáng. " Trong lòng Tô La có chút mong đợi lại có chút lo lắng, chỉ sợ Du Khiêm một câu cự tuyệt luôn lời nàng sắp nói.
12 Editor: Ngọc Anh“Uyển Nhi, tìm ta có việc sao? ” Tô La đứng ở trước mặt Tô Uyển Nhi một lúc lâu, nhưng thấy Tô Uyển Nhi một mực mắc cở đỏ mặt, như là ngượng ngùng nói ra khỏi miệng, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
13 Editor: Ngọc AnhCầm trong tay ngọn đèn chậm rãi mò vào trong phòng, sau đó lại đem ngọn đèn để ở bên ghế cạnh giường nhỏ. Tô gia có thể có một căn nhà che gió che mưa đã tốt lắm rồi, trong phòng có giường gỗ nhỏ và ghế nhỏ, cũng xem như rất tốt.
14 Editor: Ngọc AnhLần đầu phó ước, Tô La tuy đã trải qua không ít chuyện trong xã hội, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất an. Như thế nào đi chăng nữa cũng cưỡng bách mình cố gắng giữ tỉnh táo.
15 Editor: Ngọc AnhTơ màu mua về cuối cùng cũng được Tô La bện thành trang sức nhỏ, mà lúc này đã qua ba ngày, nên đã đến lúc phải đi trấn trên bán những thứ vòng tay trang sức này.
16 Editor: Ngọc AnhÁnh mặt trời nóng bức không biết mệt mỏi chiếu rọi khắp non xanh nước biếc, trong viện một góc bị ánh mặt trời chiếu lên làm nhiệt độ nóng rực, tựa như có thể luộc chín được cả trứng gà.
17 Nếu như không phải nghe được lời nói này của Tô mẫu, Tô La thật sự không nghĩ đến nhiều như vậy, dù sao nàng ở kiếp trước sống hai mươi mấy năm làm người hiện đại, muốn nàng lập tức hoàn toàn tiếp thu quan niệm nơi này, quả thật cần một khoảng thời gian.
18 Tô La nghe vậy mím môi cười cười:“Nương cứ yên tâm đi, bện không được thì thôi, người có thể thêu vài cái hà bao đẹp, chúng ta không cần lo lắng cái vấn đề này.
19 Tô La và Tô Văn cùng nhau đi hồ Liễu Nguyệt ở trấn trên, tự mình cùng Du Khiêm nói đến chuyện tạm thời không đi học bài nữa. Du Khiêm lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.
20 “Có chuyện gì sao?” Tô La nhìn mà không biết nàng ta bôi cái gì lên mặt mà hồng hồng, một khuôn mặt xinh đẹp tươi cười lại chỉnh thành bộ dáng này, thật không rõ nàng ta có cái ánh mắt gì.