1 Ngày 14 tháng 19 năm 2016
-Tôi muốn dành quyển truyện này cho honey Mạnh tiểu bối.
Chúng ta thực sự biết nhau qua ly nước uống bình thường.
Lúc đó phải là một buổi chiều mùa hè, ta nhớ kỹ ống tay áo ngắn dính chút gió sợi.
2 Sau buổi chiều ta trở về, không khỏi cảm thấy ta là một loại sinh mệnh bị gắt gao cầm giữ nửa đau nửa vui.
-- Giản trinh tháng tư xé vải
Tháng mười, khí trời thoáng chuyển lạnh, buổi sáng chính là khí trời tốt nhất.
3 Có một thế giới không biết tên, ở trước mắt ta biến hóa huyền ảo
-- Giản Trinh tháng tư xé vải
-
Trần Tri Ngộ trở lại chỗ ở, đi tới điện thoại.
4 Mặc kệ trời nhiều mưa, hãy trồng một đóa hoa.
-- Phế Danh
Thời khóa biểu thi đấu và lịch sinh hoạt giống như ở thành phố Đán Thành, bọn họ đến thành phố S, cùng giáo viên đại học S tổ chức hội nghị buổi sáng.
5 Khi đêm dài, nỗi đau dưới đáy lòng ta lại hiện lên. Ta như là một chiếc ly rỗng, rót mình vào thời gian và chìm vào quên lãng
-- Robert Fitzra Jade ly rượu -
Trần Tri Ngộ thật lâu rồi không có thăm cha mẹ Trình Uyển, lần cuối cùng là lúc sau tết.
6 Lúc đó khoảng cách giữa ta và người là ba thước lẻ tám cm, nhưng thời gian còn chưa đến một phần tư nén nhan, ta đã quyết định một việc làm ảnh hưởng cả đời.
7 người quen cũ đầu tiên
Khi ta không còn cách nào thoải mái với người nữa, hay người không hề quan tâm ta, xin ngàn vạn lần nhớ, trong những năm tháng tuổi thơ của chúng ta, từng có mười hai con cò trắng, bay qua hồ nước mùa thu.
8 Có thật nhiều lời giấu ở đáy lòng ta, đặc biệt là một người.
-- Phế Danh
Trước đợt nghỉ đông, Tô Nam bị Trần Tri Ngộ xoay quanh.
Thứ năm, trong phòng học.
9 Ở lầu dưới có một người đàn ông bệnh sắp chết, cách vách tường, một người đang nghe nhạc, đối diện nhà một đứa trẻ đang chơi đùa. Trên lầu có hai người đang cười to; còn có tiếng đánh bài.
10 Tâm hồn vào ban đêm như một con đường, chỉ muốn làm một việc là mở một ngọn đèn. Càng nghĩ nhiều, đèn càng sáng.
— Gia Cát nhốn nháo
Tết năm nay, nhà Tô Nam bị bao trùm bởi một bầu không khí buồn bã.
11 Sự vui vẻ nhất thời làm ta mê muội, nên hạnh phúc không còn là mục tiêu của cuộc sống.
— Giản trinh Đêm Thu Tự Thuật
–
Vẫn như cũ đi học, vẫn như cũ bị bắt làm các loại “huấn luyện” cổ quái, trước kia toàn nộp những tư liệu cũ, nay Tô Nam lại được nhận toàn tư liệu mới, thứ bảy kiên trì gửi email, Trần tri Ngộ kiên trì trả lời “Tốt”.
12 Trong thời gian, gió mùa đọc nhanh đến loạn cả câu chữ của ta. Ta không thể tưởng tượng được trong cuộc sống thật dài của ta, tiếng chân ta có thể hay không kêu leng keng.
13 Nếu như bạn là một chiếc thuyền, vận mệnh bạn sẽ phiêu bạt khắp nơi, không bao giờ cặp bờ được.
— Bắc Đảo xanh đèn
–
Trước cửa khách sạn có một bóng người vừa thấy xe lái tới, nhanh như chớp chạy tới.
14 bầu trời tháng tư không chịu xé vải, làm sao tháng năm mặc áo lên?
— Giản trinh < tháng="" tư="" xé="" vải="">
đại biểu lớp làm sao nghe ra ý nói sắc bén của Trần Tri Ngộ, chỉ nghĩ Trần Tri Ngộ phong độ tài hoa hơn người, có thể nói anh đứng đầu “nam thần trường cao đẳng ” …
Trần Tri Ngộ cười không nói, ánh mắt lướt qua trên mặt Tô Nam, có chút lạnh lẽo, có chút nhìn không ra cảm tình.
15 Có một loại lạnh lùng không bao giờ tan chảy, khiến người yêu bạn không làm gì được.
— Giản trinh < thủy="" hỏi="">
–
Tô Nam sửng sờ một lúc, “Thầy… Thầy không phải đã nói, em đối với vấn đề học tập không có chút kính nể nào?”
Trần Tri Ngộ than nhẹ một tiếng, “Không phải thầy đã nhận lỗi, xin lỗi em rồi sao?” ”
Tô Nam tự biết khả năng biện hộ của anh, trầm mặc nhìn xuống phía dưới.
16 Từ đằng xa, tiếng chim hải âu vọng lại. Tại bến cảng này, anh yêu em.
— Neruda < hai="" mươi="" bài="" thơ="" tình="" và="" bài="" hát="" thất="" tình="">
–
Cuối tuần, Trần Tri Ngộ giúp Trình Uyển dọn nhà – cô ấy tìm một chỗ gần chỗ anh ở.
17 Bất kể thế nào, anh cũng muốn biết em đang làm gì, sẽ đi đâu.
— Elisabeth Bishop
Tầm nhìn của Tô Nam hoàn toàn mờ mịt, cô không dám chớp mắt.
Từng có lúc cô thật thực sự cân nhắc bỏ xuống tất cả mọi trách nhiệm, tiếp tục sống buồn chán trong tòa tháp của mình.
18 Thâm tình là một bi kịch, chỉ có cái chết mới chấm dứt được.
— Giản trinh < tháng="" tư="" xé="" vải="">
Tô Nam hoàn toàn sửng sốt, đến một lúc sau, mới phản ứng ra được là phải đẩy anh ra.
19 Thủy tinh phản chiếu ánh màu cam rực rỡ. Một vì sao xẹt qua, soi sáng em và anh.
— Bắc Đảo
một nụ hôn làm phía dưới rục rịt, Trần Tri Ngộ buông lỏng Tô Nam ra.
20 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
‘Cỏ đơm kết hạt giống
Gió đong đưa lá cây
Chúng ta đứng đó không nói gì
Đã vô cùng tốt đẹp.