1 Mở đầu: Không thể yêuVết chân đi tới chân trời mênh mông, trên một con đường nhỏ, một chiếc xe ngựa đang cấp tốc chạy trốn. Phía trước xe ngựa, cùng phía sau đều có hai người nam nhân mạnh khoẻ cưỡi ngựa lớn đi theo, bên thân có đeo đao kiếm.
2 Tử Hàm đáp ứng yêu cầu của Tâm nhi, làm cho Tâm nhi rất là vui vẻ, vĩnh viễn không có người chen vào giữa Vân ca và nàng, Vân ca vĩnh viễn là của một mình nàng.
3 Tâm nhi nhìn Triển Vân đang tức giận tận trời, sợ hãi hô: "Vân ca. . . chàng không nên tức giận. . . Con ngươi đen của Triển Vân nhíu lại, mang theo tức giận nhè nhẹ, âm thanh lạnh lùng nói: "Nàng thật muốn ta cùng nữ nhân này sinh một đứa nhỏ sao?" Nói xong cũng đem Tử Hàm túm đến phía trước.
4 Tử Hàm biết, Triển Vân căn bản là không muốn cùng nàng sinh đứa nhỏ, cho nên nàng cho rằng mới vừa rồi Triển Vân bất quá là muốn dọa nàng, tuy rằng trong lòng cho rằng như thế, nhưng lại muốn làm ra phản ánh nên có.
5 Trong phòng ở tẩm lâu của Triển Vân có một ngòn đèn đang sáng, Tử Hàm cố lấy dũng khí rồi đi vào, hai sườn cao cao ở đại sảnh phòng ngoài có thắp những cây nến lớn, chiếu sáng cả phòng ở, đi tiếp vào bên trong thì chính là nội thất.
6 Làm người khó, làm nha hoàn càng khó, đây là nhận thức sâu sắc nhất của Tử Hàm sau vài ngày làm nha hoàn. "Vương gia, thỉnh rửa mặt. "Sáng sớmTử Hàm bưng tới một chậu nước lớn, ai ngờ nam nhân kia cũng không thèm nhìn tới, liền nói, "Nước rất lạnh.
7 Lí Trác đến xem như cứu vớt Tử Hàm, Triển Vân một tay đẩy nàng ra, đen mặt nghiêm giọng quát nàng: "Bổn vương có chuyện quan trọng, trước tha cho ngươi lần này.
8 Tử Hàm nhìn Trần Thăng một cái, vội khom người nói: "Nô tỳ khấu kiến Vương gia Vương phi, mới vừa rồi thất lễ. " Tâm nhi mỉm cười nói: "Miễn, mới vừa nghe quản gia nói, ngươi lấy vẹt đi cho ăn, nó ăn được chứ?"Tử Hàm thở hắt ra, an lòng, nguyên lai không phải truy cứu chuyện bình hoa, vội nói: "Hết thảy đều tốt, ăn uống no nê, lại học được một câu nói mới.
9 Sau khi Triển Vân đưa Tâm nhi về Lan Hoa các, lần thứ hai đi vào Phỉ Thuý các, Tử Hàm đã đi mất, con vẹt trên bàn cũng không thấy. Triển Vân xoay người ra khỏi phòng, đi vào trong viện tìm chung quanh nhưng kiếm không thấy bóng dáng của Tử Hàm, nhìn đến mấy người hộ viện (người bảo hộ trong nhà) liền hỏi: "Nhìn thấy Đồng Tử Hàm không?"Một hộ viện trong đó chỉ chỉ về phía hoa viên: "Bẩm Vương gia, nàng hình như là đi hoa viên.
10 Một tiếng quát lạnh cách đó không xa khiến cho Tử Hàm và Cô Lang thầm nghĩ không tốt. Bằng khinh công của Cô Lang, hắn có thể không cần cố sức vẫn chạy trốn được.
11 Thấy cơn mưa quá lớn, hơn nữa chân Tử Hàm bị thương, nếu xử lý trễ, chỉ sợ phải phế. Triển Vân ôm Tử Hàm đi được không xa, may mắn có một gian nhà tranh cũ nát, tuy rằng tường đổ nát nhưng cũng có thể ngăn trụ chút nước mưa.
12 Tử Hàm cố hết sức dốc toàn lực, dùng gậy tre nhắm vào nam nhân giật tiền kia, đánh xuống, không biết có trúng nam nhân kia không, nhưng khi nghe tiếng kêu bên tai, rõ ràng là đã trúng.
13 Tử Hàm bởi vì chân bị thương, tạm thời cũng không có biện pháp hầu hạ Triển Vân, cho nên được Vương phi phê chuẩn nghỉ ngơi trước. Vân Vương phi còn giúp nàng mời thầy thuốc trị liệu vết thương trên chân, qua mấy ngày, thương thế cũng chậm chậm chuyển biến tốt đẹp.
14 Trong bóng tối Triển Vân giống như hoàn toàn thay đổi, cả người tràn đầy khí tức tà mị. Khuôn mặt tuấn mỹ lại động lòng người, môi mỏng khêu gợi của hắn say đắm hôn Tử Hàm, hấp thu hương thơm của nàng.
15 Triển Vân rời khỏi, đột nhiên khiến Tử Hàm cảm thấy cả người nhàn xuống, bên tai không có tiếng rống giận táo bạo, cũng nhìn không tới khuôn mặt tuấn tú đầy tức giận.
16 Tử Hàm lại nhận được nhiệm vụ, lúc này đây ngoại trừ nhiệm vụ giết người, còn có nhiệm vụ đặc biệt khác nữa. Tử Hàm mặc quần áo màu đen, nhẹ nhàng ở trong đêm tối đen, lặng yên ra khỏi vương phủ.
17 Trên gương mặt của nữ nhân xinh đẹp rơi đầy lệ châu (nước mắt như hạt châu), trong mắt tràn đầy thần sắc kinh hoảng, nhìn những nam nhân vây quanh mình, cuối cùng ánh mắt đã rơi vào trên người nam nhân đột nhiên xuất hiên, trong đôi mắt lo sợ không yên kia, đầu tiên là ngây dại, rồi sau đó là kinh hỉ.
18 Sau khi cả người giống như ở trong lửa lớn thiêu đốt, Tử Hàm rốt cuộc thanh tỉnh lại, thân thể suy yếu vô lực, thần trí hỗn độn một lát mới dần dần trấn tĩnh, nàng chậm rãi ngồi dậy, cảm giác đầu choáng ngất.
19 Bởi vì bệnh tình cùng thương thế của Tử Hàm, nàng tạm thời không thể rời đi, Triển Vân vì nàng đưa tới một bộ quần áo sau đó liền đi huấn luyện binh lính.
20 Tiểu Bình đứng ở nơi khá xa đó, nghe được tiếng quát của Triển Vân vội vàng quýnh lên chạy lại đây, có chút thở dốc hỏi: "Vương gia có gì phân phó?""Đi cho Giang Thanh Sơn biết, lại phạt thêm mười vòng, chạy không xong ba mươi vòng không cho ngừng.