61 Tâm nhi đưa trà tới, Triển Vân không hề hoài nghi uống xong, vừa nằm xuống, bên môi Tâm nhi nhếch nụ cười hài lòng, có lẽ như vậy sẽ an toàn một chút, ai cũng không biết Tâm nhi suy nghĩ cái gì, một giọt máu tươi đó nhỏ vào trong ly trà lại có huyền cơ gì.
62 Triển Vân nhìn qua bộ dáng thân mật khăng khít của Tử Hàm và Vô Ngân, đáy lòng có loại cảm giác thống khổ không chịu nổi, xen lẫn tức giận không hiểu, rất muốn một tay bắt Tử Hàm kéo vào trong ngực, rời xa nam nhân yêu nghiệt kia.
63 Lại là một ngày mới, ánh mặt trời vào đông chiếu trên băng tuyết chưa tan, phát ra tia sáng chói mắt. Triển Vân đạp trên băng tuyết, ra cửa, lại quên muốn đi thăm Tâm Nhi, hỏi thăm buổi sáng.
64 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
65 Sáng sớm Triển Vân đau đầu muốn nứt, trằn trọc mà tỉnh, mở to mắt chứng kiến Tâm Nhi sảng khoái tinh thần ngồi ở bên cạnh giường, lộ ra thần sắc lo lắng.
66 Giờ phút này Triển Vân mất đi lý trí, hắn chưa bao giờ nổi giận như vậy. Như vậy Triển Vân sẽ làm gì Tử Hàm? Nửa kinh hãi, nàng hoàng sợ nhìn Triển Vân, liều mạng giãy dụa, nếu như yêu, nàng không muốn yêu như vậy.
67 Thiếu, sẽ thêm vào sau
68 Ta xin nói trước là ta chỉ tóm tắt những gì ta hiểu, chắc chắn đúng mà thôi, cho nên có thể lược bỏ một số nhiều, nhưng ta đã rất cố gắng đọc hiểu những ý chính, cũng không tệ ^^Sau khi phát hiện Hương Thảo chết trong phòng thì cả vương phủ đều kinh ngạc, ai cũng nghĩ là Hương Thảo tự tử ngoại trừ Tử Hàm và Triển Vân.
69 Linh SơnTử Hàm bị đưa về tới Linh sơn, thủ lĩnh đang chờ nàng, thủ lĩnh cứ như vậy đứng ở nơi đó, đại sảnh rộng rãi an tĩnh không có bất kỳ thanh âm. Tử Hàm quỳ gối trên mặt đất, cúi thấp đầu, đợi thủ lĩnh xử lý.
70 Tóm tắt từ chương 85 đến 102Sau khi rời đi, Tử Hàm và Vô Ngân ẩn cư trong rừng núi, sống cuộc sống an nhàn nhưng Tử Hàm vẫn không quên được đứa bé đã bị mất, vì thế hoàn toàn chết tâm với Triển Vân.
71 Trong thiên địa, nàng thật là nhỏ và yếu đuối, nhất là Tử Hàm giờ phút này không hề còn lực phản kháng, yếu đến một hài tử bảy tuổi có thể muốn mạng của nàng.
72 Tâm đau nhức, nguyên lai là Cô Lang trước một bước giết chết bọn người Tâm Nhi, bởi vì hắn biết rõ nàng không thể xuống tay. Tử Hàm thống khổ cong chân, ngồi trên một khói đá, trong não đều là cặp con ngươi cô đơn của Cô Lang.
73 Mà nàng, từ đầu đến cuối bất quá là một quân cờ hữu dụng nhất, thật sự là bi ai a, Tử Hàm cười khổ. Người nuôi mình, dĩ nhiên là người một lòng muốn đưa nàng vào chỗ chết, tâm Tử Hàm ― không hiểu thống khổ.