21 Cảm giác Triển Vân là một người cực kỳ cực đoan, hắn có thể lãnh khốc bất cần nhân tình, có thể nổi giận đến gà bay chó sủa, cũng có thể ôn nhu săn sóc đến làm cho người ta say mê.
22 Triển Vân hỏi vấn đề này khiến cho Tử Hàm nhớ lại, sau một hồi mới yếu ớt nói : "Đi rất nhiều địa phương, như Giang Hạ, Toánh Dương, Ích Châu, Lạc Ấp, Thủy An, sau cùng là đến Quốc Đô, gia gia nô tỳ là người thân nhất cũng là người vĩ đại nhất trên thế giới này, đáng tiếc gia gia hiện tại cũng không còn.
23 "Vương gia, người đều đưa những quân kỹ kia đi ,không cho huynh đệ tìm vui, nhưng ngài lại giữ một nữ nhân bên cạnh, ý này là sao?"Giọng nói thô ráp này, đinh tai nhức óc, không muốn nghe đến cũng khó, khẳng định là thanh âm của phó tướng quân kia.
24 Vẻ mặt Tử Hàm đỏ bừng chạy về doanh trướng của mình, còn chưa kịp lấy hơi, rèm doanh trướng đã bị vén lên, phía sau hiện lên một đạo ánh sáng mờ. Có người tiến vào, Tử Hàm quay đầu nhìn lại là Triển Vân.
25 Đối với sự ôn nhu của Triển Vân, trong lòng Tử Hàm có loại cảm giác kỳ quái, hành vi của hắn là một loại trừng phạt, hay chọc ghẹo, chỉ vì nàng nhìn nam nhân ưu nhã kia nhiều một chút, Triển Vân tựa hồ liền tức giận?Vì sao phải tức giận đây? Mỗi ngày nàng đều nhìn Trụ Tử mà, cũng không thấy hắn tức giận như thế, tổng cảm giác Triển Vân là lạ, có khi cảm thấy dáng vẻ hắn nổi trận lôi đình đùa vui lắm, có khi sẽ chìm đắm trong con ngươi say lòng người mà ôn nhu của hắn.
26 Võ công của hắn cao cường, thân phận của hắn thần bí, lòng dạ hắn cực sâu, hắn cũng có một loại sức quyến rũ hấp dẫn người, đây là đánh giá của Tử Hàm với người gọi Địch công tử.
27 Nếu nói non sông tươi đẹp này là phong cảnh say lòng người, vậy giờ phút này Tử Hàm chính là một yêu tinh mê người, rơi xuống thế gian này, khảo nghiệm bản tính háo sắc của con người, hoặc là khảo nghiệm lực nhẫn nại của người, xem có động tâm với một nữ nhân như vậy hay không.
28 Nam nhân kia nhìn thấy Tử Hàm cũng không kinh hoảng, môi mỏng lại lộ ra một nụ cười tà khí, người cũng mau như tia chớp đánh úp về phía Tử Hàm. Tử Hàm nhìn trong mắt của nam nhân xa lạ kia thấy được.
29 Tử Hàm bị mang trở về trong một toà thành, cho dù nàng không biết việc triều chính, cũng biết thành trì này là Phương Yển thành mà Triển Vân muốn tấn công, đây là cửa thứ nhất Triển Vân muốn qua.
30 Tử Hàm nhìn nam nhân trước mắt vì yêu mà mê muội này, nghĩ tới nữ nhân trong bức tranh với mình giống nhau như đúc, trong lòng có ngàn vạn tâm tình không thể cởi bỏ.
31 Rạng sáng, trời hơi hơi sáng, Tử Hàm đã tỉnh lại, nàng nằm ở trên giường, bên tai nghe được một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng thực loạn, tiếp theo là cửa ken két một tiếng mở ra, có mấy người nhẹ tay nhẹ chân tiêu sái tiến vào.
32 Tử Hàm lâm vào trầm tư cùng chấn kinh, thật lâu không nói được, Huyền Dực giữ chặt tay Tử Hàm, ôn nhu nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, nên rời giường.
33 Tử Hàm bị Huyền Dực cứng rắn lôi ra cửa, vừa muốn thẳng đi về phía trước, trước mắt lại hiện lên một người, ngăn ở đường đi. Tử Hàm tinh tế nhìn, cư nhiên là nữ nhân hạ dược nàng ngày hôm qua, trong lòng lập tức không có nửa phần hảo cảm.
34 Cho dù Tử Hàm giải thích mình không phải Huyên Hoa là chuyện thật, nhưng tất cả mọi người đắm chìm ở trong vui sướng, căn bản là không tin lời của nàng, hơn nữa Huyền Dực lại khẳng định nói nàng bị cái gì kích thích hoặc thương tổn mới không nhớ kỹ chuyện trước kia, cho nên tâm nguyện muốn gặp lại Huyên Hoa nhiều năm qua của mọi người cứ như vậy mà thành.
35 Tử Hàm mắt thấy môi Huyền Dực áp xuống, cứ như vậy bị chi phối, trong tức giận, tay Tử Hàm cũng dùng sức đánh về phía gương mặt như ngọc của Huyền Dực, phát ra một tiếng ba giòn vang.
36 Huyền Thanh Thanh khóc chạy ra, Tử Hàm vì Huyền Dực tức giận mà khiếp sợ, thì ra nàng là một vị muội muội ruột nên được Huyền Dực che chở, dù sao giữa bọn họ có nhiều không thoải mái lắm, hơn nữa nàng còn ngỗ nghịch đối với ý đồ của Huyền Dực như vậy, nhưng không ngờ Huyền Dực bảo vệ nàng, không! Xác thực là Huyên Hoa.
37 Tử Hàm còn chưa kịp tiêu hóa kinh hãi, bốn nam nhân mặc áo xanh, đầu đội mũ căm tức nhìn nàng, thả từng bước một tới gần nàng. Tử Hàm nhìn bốn nam nhân tới gần nàng, có chút e sợ nói : "Này, các ngươi muốn làm cái gì?""Chúng ta.
38 Trong lòng ngực nóng như thiêu đốt của Huyền Dực làm ấm thân thể phát lạnh của Tử Hàm, hắn cúi đầu nói "Tử Hàm, nếu ngươi quên mất trước kia, hoặc là ngươi đã không còn yêu ta, cũng không thể yêu ta một lần nữa sao.
39 Tử Hàm và Huyền Dực nắm tay trở về, Huyền Dực có chút không tha đưa Tử Hàm đi vào tiểu lâu Tử Hàm ở, tay hơi hơi buông lỏng, Tử Hàm rút tay ra. “Ta mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi.
40 “Ai!” Tử Hàm hướng về bóng đen đứng ở cách đó không xa hô một tiếng, bóng đen kia không có lên tiếng, lại chậm rãi đi về phía trước vài bước, càng thêm tới gần Tử Hàm.