1 Tô Hiểu Nguyệt cảm giác toàn thân như bốc lửa, nóng thật khó chịu. Chuyện gì đã xảy ra? Tối hôm qua, trước khi ngủ nhớ là đã tắt máy sửa rồi mà! Hừ, chắc chắn là do em mình gây ra, thứa lúc mình không chú ý, lén xuống bật lên.
2 “Nguyệt nhi, ôi, ủy khuất cho con”, nữ nhân bên cạnh gạt lệ nói, “mẹ biết con không muốn tiến cung, nhưng bây giờ đại cục đã định…”“Tiến cung thì tiến cung, có sao đâu?” Tô Hiểu Nguyệt cười khẽ, không nóng, không lạnh nói, “bà là mẹ ta đúng không? Bà cho ta biết, tại sao ta lại ngã bệnh?”“Nguyệt nhi, con không nhớ sao?” người phụ nữ kinh hãi, trừng mắt nhìn Tô Hiểu Nguyệt.
3 Mười ngày, đối với Tô Hiểu Nguyệt mà nói thật nhàm chán. Đỗ Khang Vĩnh (cha Đỗ Hiểu Nguyệt) đột nhiên phái hai nha đầu tới hầu hạ nàng, trong mắt Tô Hiếu Nguyệt, hai nha đầu này không phải tới chiếu cố mà thật ra là giám sát.
4 Từ sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, Hiểu Nguyệt đã được Hồng Trù gọi dậy, “Tiểu thư, thức dậy nào, đã đến giờ tiến cung rồi”, Hồng Trụ nhẹ nhàng lay động Hiểu Nguyệt đang say giấc.
5 Hoàng cung, Hiểu Nguyệt không quan tâm, nó có hình dáng như thế nào, kiến trúc có bao nhiêu xa hoa cùng uy nghiệm trang trọng, cùng nàng không có quan hệ.
6 Mọi người vừa nói xong, trong điện im phăng phắc, Hiểu Nguyệt cùng các vị thiên kim vẫn tiếp tục quỳ, cũng không biết quỳ bao lâu rồi, tóm lại quỳ đến nỗi Hiểu Nguyệt bắt đầu chịu hết nổi, chân tê rần, tay bắt đầu ngọ ngoạy, tới lúc này “cấp trên” mới bắt đầu uy nghiêm mà tuyên “Hãy bình thân”.
7 Chiêu Dương cung. Đỗ Hiểu Nguyệt đứng trước một tòa cung điện huy hoàng, chính giữa đại môn khắc ba chữ triện đề Chiêu Dương Cung. Trong ký ức của nàng, hình như lịch sử cổ đại Trung Hoa từ trước đến nay, Chiêu Dương cung đều là nơi ở của vị phi tần được Hoàng đế sủng ái nhất.
8 Trữ Tuyên Cung, vốn là nơi ở của đương kim Thái hậu cũng chính là thân mẫu của Hoàng Thượng. Vừa bước vào Hiểu Nguyệt trông thấy một phụ nữ chừng 40 tuổi, toàn thân lộ ra quý khí, mặc dù không mặc phượng y (trang phục của Hoàng thái hậu) nhưng những người bên cạnh nàng luôn có thái độ cung kính nên không khó đoán đây chính là Thái hậu.
9 Lần đầu tiên trong đời, Đỗ Hiểu Nguyệt chủ động thức dậy trước canh ba (giờ Mẹo), “Thanh Trúc, Hồng Trù mau vào giúp ta rửa mặt, ta phải qua bên Thái hậu thỉnh an”.
10 Khi Hiểu Nguyệt trở về Chiêu Dương cung, phía sau có thêm ba phi tần. “Tỷ tỷ”, Mã Tuyết Mạn vừa uống trà, vừa khó hiểu hỏi “tại sao Lý tỷ tỷ không đi thỉnh an Thái hậu?”“…”, Hiểu Nguyệt im lặng, chỉ cười nhẹ, không nói.
11 “Tiểu thư! Tiểu Thư! Mau tỉnh lại, thánh chỉ tới, nhanh đến chính điện tiếp chỉ”. Mới sáng sớm, Hồng Trù lay Hiểu Nguyệt thức dậy, Thanh Trúc cùng các cung nữ chuẩn bị y phục và rửa mặt cho nàng.
12 Khi Hiểu Nguyệt đến bên cạnh Đàm Văn Hạo, các đại thần trong triều chậm rãi quỳ xuống, hô “Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
13 Đáng tiếc, khi Hiểu Nguyệt về đến Chiêu Dương cung, lại đối mặt với một đám hậu cung phi tần. “Tỷ tỷ đã trở về, muội muội thỉnh an tỷ tỷ”. Hiểu Nguyệt vừa bước chân vào Chiêu Dương cung, tự nhiên vang lên thanh âm của một nhóm phụ nữ.
14 Sau giờ cơm trưa, Thái hậu sai người phụng mệnh mời Hiểu Nguyệt đến Trữ Tuyên Cung. Thái Hậu mời dĩ nhiên Hiểu Nguyệt không dám chậm trễ, nhưng thật không muốn rời khỏi cuốn sách đang dọc dở dàng, chậm chạp bò ra khỏi chăn, Hồng Trù, Thanh Trúc giúp nàng thay y phục.
15 Cáo biệt Thái hậu, Hiểu Nguyệt chậm rãi theo sau Đàm Văn Hạo. Thái thậu cuối cùng hướng Đàm Văn Hạo liếc một cái là có ý gì – Hiểu Nguyệt thầm nghĩ, mà thôi người ta mẫu tử liền tâm mình cũng không nên đoán bừa.
16 “Hồng Trù, Thanh Trúc yêu dấu, mau giúp ta chuẩn bị thau nước nóng, ta muốn ngâm chân”, vừa về tẩm cung, Hiểu Nguyệt kêu lên. Thật ra, Hiểu Nguyệt xuyên không đến thời đại này, người tiếp xúc nhiều nhất chính là hai nàng, nên trong lòng xem các nàng là người thân.
17 Đến giờ Hiểu NGuyệt mới hiểu tại sao ở cổ đại nam nhân đều mong đỗ Trạng nguyên để được áo gấm về nhà, còn phụ nữ lại thích tiến cung làm phi tử. Bởi vì khi trở về thăm nhà thì thật là mở mày mở mặt, đối với bản thân và gia tộc là một việc rất đáng tự hào.
18 “Nguyệt nhi! Nguyệt Nhi”, Tương Lương nhẹ nhàng gọi nhưng lại bị Đinh Anh Uy trừng mắt bảo im, nàng lần nữa cúi đầu, nhìn xuống dưới. Hiểu Nguyệt tự nhiên là thấy được ánh mắt của Đinh Anh Uy, thản nhiên quét mắt liếc Đinh Anh Uy một cái, sau đó đối mặt với Đỗ Khang Vĩnh, thấy cặp mắt hắn bình tĩnh, nghiêm túc không hề lo lắng nữ nhi vì vi phạm cung quy mà bị vắng vẻ.
19 “Dừng kiệu”, ngồi trên Phượng kiệu, Hiểu Nguyệt không ngủ gật như thường ngày, ngược lại rất tỉnh táo, ra lệnh với đám tùy tùng theo bên người. Vừa nói xong, kiệu ngừng, bên ngoài Tổng quan cung kính nhẹ giọng hỏi: “nương nương có chuyện gì?”“Cũng không có việc gì, chỉ là bổn cung cảm thấy hơi choáng váng, muốn nghỉ một chút”, Hiểu Nguyệt miễn cưỡng nói đồng thời dựa vào thân kiệu nhắm mắt lại “các ngươi cũng nghĩ ngơi đi, chờ bổn cung khỏe lại sẽ tiếp tục hồi cung”, mặc kệ thế nào, hôm nay nhất định phải cùng cung quy đối đầu, nếu không làm được thật phí công sức xuất cung hôm nay.
20 “Hoàng nhi, con tới đúng lúc lắm, đền ngồi bên cạnh Mẫu hậu, vừa lúc mẹ có việc muốn cùng con thương lượng”. Đàm Văn Hạo gật đầu, thong thả đi đến bên cạnh Thái hậu, “Mẫu hậu có chuyện gì?” thanh âm bình thản, lãnh đạm, không vội, không hoản.