1
Tôi còn nhớ rõ khách hàng đầu tiên của tôi, nói đúng ra, đó là người khách đầu tiên khi tôi lên đài. Dù sao trước khi tôi chào hàng thật thì tôi đã từng tiếp chay lâu rồi, chỉ nói chuyện cùng, không ngủ cùng.
2
“Anh yên tâm, em là người có đạo đức nghề nghiệp, vật không nên cầm thì em sẽ không cầm đâu, đồ trong túi của anh, một xu cũng không thiếu. ” Tôi nói.
3
Gặp mặt ông chủ Trác là chuyện của ba ngày sau đó.
Tôi nhớ rất rõ thời gian này, bởi vì khi ngồi tiếp khách thì thường chỉ được bo gần bảy trăm nghìn, nộp lại hơn ba trăm nghìn, bản thân tôi cũng chỉ còn lại hơn ba trăm nghìn.
4
Sau khi rời khỏi hộp đêm, ông chủ Trác mời khách ăn đêm, uống thêm chút rượu, sau đó mới nhét vào tay mỗi người chị em của tôi một tấm thẻ.
Đừng hiểu lầm, không phải thẻ ngân hàng, mà chính là thẻ phòng đó!
Tiền công tiếp khách của chúng tôi thì lúc rời đi ông chủ Trác đã đưa cho bà chủ, sau khi bà chủ trừ đi phần trăm thì cũng đưa lại cho chúng tôi.
5
Tôi sững sờ, quay đầu nhìn anh.
Trên xe, không phải là quá mức kích động sao?
Anh biết tôi nhìn anh, anh lại không giải đáp nghi hoặc của tôi, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên, thành thạo châm lửa, nhấn ga, bẻ lái.
6
Ngoại trừ đau đớn đến run rẩy trong nháy mắt ấy, quá trình sau đó, tôi dường như vô cảm.
Tôi không biết vì sao mọi người lại hứng thú với chuyện này, nhưng tôi không dám hỏi.
7
Đó là mùa đông, khi đó đúng vào kỳ nghỉ đông.
Tôi không biết vì sao họ lại chọn ly hôn vào kỳ nghỉ đông, sau ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ vô số lần, nếu họ chọn ly hôn vào lúc bình thường tôi đi học, không để tôi biết, như vậy thật tốt biết bao.
8
Sau khi mẹ tôi bỏ đi, cha tôi giống như trở thành một người khác vậy, cả ngày trầm lặng ít nói.
Có lúc nghe thấy có người bàn tán chuyện trong nhà chúng tôi, tôi thấy ông ấy hung ác liếc nhìn.
9
Là cha tôi.
Cha tôi từ bàn ăn nhào tới, một chân đá lên chiếc ghế tôi đang ngồi, tôi nghiêng ngả theo ghế, ngã về phía sau.
Cha tôi bước đến, nắm tay muốn đánh lên mặt tôi.
10
Giữ lại cho anh ấy. . .
Câu nói này giống như tôi là một món hàng vậy.
Nhưng nói như vậy, tôi nghe thấy liền như mở cờ trong bụng, mím môi cười.
11
Các ông chủ chọn các em tiếp rượu xong, chị Mai liền đi ra ngoài.
Sau khi chúng tôi nhao nhao kính rượu các ông chủ bên cạnh xong thì đi giúp các ông chủ chọn bài hát.
12
“Không được đưa cho cô ấy uống. ”
Trong chớp mắt kia, tôi chỉ cảm thấy giọng nói kia là âm thanh dễ nghe nhất trên đời, anh đang bảo vệ tôi.
Cánh tay anh duỗi ra đưa về phía trước, chén rượu được đặt vững vàng trên bàn.
13 Bây giờ nghĩ lại, thì ra khi tôi càng đi càng xa trên con đường kia, không phải thượng đế chưa từng cứu tôi, chí ít ông ta đã phái hai người tới kéo tôi lên, chỉ là, tôi không lên bờ.
14
Tay của đàn ông và tay của phụ nữ khác nhau rất lớn.
Tay phụ nữ phần lớn đều tinh tế, da trơn bóng, sức lực nhỏ, mà móng tay ít nhiều cũng sẽ để một đoạn, đàn ông thì khác, da thịt đàn ông thô ráp hơn một chút, vô cùng có sức lực, móng tay ngắn đến mức căn bản không cảm nhận được.
15
Không sai, tôi vốn tên là Khương Kha.
Kha, vốn là ngọc đẹp, nhưng mọi người nhìn đi, giờ tôi đang làm gì?
Dùng thân thể đổi tiền, còn mơ tưởng đến đàn ông của người phụ nữ khác!
Quan hệ của tôi và ông chủ Trác, đứng ở góc độ của anh thì chỉ là gặp dịp thì chơi, bỏ ra tiền tài, đạt được sự hưởng thụ, mà tôi lại thật sự đang trộm đồ của người khác, tôi khát vọng anh có thể có một chút tình cảm với tôi.
16
Tôi còn đang ngẩn người, chỉ thấy anh tiện tay cầm chiếc khăn trên đầu ném qua.
Lập tức, đệm giường lõm xuống.
Anh ngồi xuống bên giường.
17
Thời gian của cuộc gọi là vào buổi chiều.
Đúng vào giờ lên lớp, đại đa số sinh viên trong trường đều đang đi học, số còn lại thì ở thư viện, người không có tiết thì hoặc là ở phòng ngủ, hoặc là ra ngoài chơi, đường đi trong trường học rất ít người qua lại, không cần lo nội dung cuộc điện thoại bị người ta nghe thấy.
18
Hành lang hai bên, mỗi đoạn vách là có cánh cửa, trong cánh cửa có tiếng nhạc mơ hồ.
Vì cách âm tốt, người đi ngoài hành lang cũng không thấy ồn, nhưng chỉ cần mở bất kỳ một cánh cửa nào đó thì sẽ phát hiện bên trong bên ngoài cửa hoàn toàn là hai thế giới.
19
Lựa chọn vấn đề như vậy. . . Việc này căn bản là không có lựa chọn khác!
Tuy rằng tôi làm được, nhưng dù sao cũng không phải là động vật, không thể chịu đựng được sự đối xử như vậy trước mắt bao người được.
20
Một ly rượu, cho dù có uống chậm nữa, cuối cùng cũng tới lúc thấy đáy.
Một tay anh Trương ôm tôi, nhìn như ngồi rất tùy ý, ánh mắt lại dừng trên môi tôi, đe dọa nhìn tôi uống hết tới giọt cuối cùng.