1 Bóng tối dần ập đến, thứ ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng dần bị che lấp đi, nhường đường cho màu đỏ tươi kia xuất hiện
Phía xa xa, tiếng hét, gầm gừ man rợ vang lên.
2 Cánh tay người đàn ông chợt khựng lại, đôi mắt tràn đầy xương mù nhìn về nơi phát ra giọng nói. Mày hắn hơi nhíu lại, con ngươi tràn ngập bất mãn
” Là, ai “
Tiếng nói khàn khàn trầm đục vang lên.
3 Diễm Kì hoảng loạn nhìn đôi mắt đang mở to của cô gái. Trái tim bùm bùm như muốn ra khỏi lồng ngực. Đây là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc gần với cô như vậy, mặt đối mặt chứ không phải lưng đối mặt ( nghĩa là ảnh luôn đúng sau nhìn về bóng dáng của chị ý, đó là lưng đối mặt)
Lạc Vô Song mở to đôi mắt, cô chớp chớp lông mi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
4 Đôi ngươi đen láy của Lạc Vô Song tỏa ra hàng ngàn ánh sáng lấp lánh, cái mũi nhỏ khịt khịt vài cái, chỉ thiếu mỗi việc nước miếng chảy ào ra nữa thôi là đủ tất cả biểu cảm kích động khi cô nhìn thấy bàn ăn thơm phức ở trước mắt kia.
5 Xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng Lạc Vô Song cũng quyết định nói ra vấn đề gian nan này. Cô đi nhanh đến bên cạnh Diễm Kì, ngước đôi mắt đen láy của mình lên, vô tội hỏi:
” Anh.
6 “ Cái này, cái này, tôi. . . tôi “
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Vô Song được phủ bởi màu đỏ dị thường. Cô ấp úng không biết phải nói như thế nào cho tốt.
7 Anh. . . anh, nếu không phải anh là người đã cứu sống tôi thì tôi đã một phát giết chết anh “
Lạc Vô Song ôm lấy miệng mình, hàng nước mắt lăn dài trên má.
8 Lạc Vô Song tức giận nhìn người đàn ông đang bày ra phong thái mỹ nam khỏa thân trước mắt kia, xúc cảm muốn cắn người của cô bùng phát. Cô nhanh chóng lao tới, hàm răng tinh tế cắn vào má của Diễm Kì, day day.