1 Điện Quỳnh lâu, khói tiên lượn lờTại đại điện thượng thiên cung, chúng tiên xếp thành hai hàng. Ngồi trên ngai vàng là một người đàn ông trung niên uy vũ, nghiêm nghị.
2 Lúc này thượng đế xua tay lắc đầu, chúng tiên hai bên trái phải đều khuyên can nói: ” Đừng, đừng, Diêm vương, ngài bớt giận, bớt giận đi”Hừ, Nam tử phất ống tay áo, ngang nhiên ôm tiểu nữ tử rời đi.
3 Này… Trái tim bé nhỏ của Tiểu Vũ xao động, tuy nói soái ca khó gần, nhưng đường nét đẹp mắt, dường như xem hoài cũng không đủLúc này, chỉ thấy hai gã soái ca kia rất ăn ý đồng thời cúi đầu, nhìn Tiểu Vũ ngồi dưới đất, ánh mắt lộ ra chút nghi hoặc.
4 Bạch Vô Thường nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ đồng ý. Nhìn Tiểu Vũ phía đối diện, không có chút hảo ý. Mở miệng hỏi: “Này, ý ngươi phương pháp giải quyết riêng như thế nào?”Tiểu Vũ ngẩn ra, trong đầu lập tức nghĩ trăm phương ngàn kế, vô số ý tưởng lướt qua.
5 Hắc Bạch Vô Thường vừa thấy hắn đến, lập tức hướng sô pha nhìn lên. Bộ dạng mười phần ngoan ngoãn, cúi đầu cung kính kêu: “Chung lão đại. ”Chung lão đại kia thản nhiên nhận lấy, nhìn nhìn một bên Tiểu Vũ, mi mắt hơi hơi nhăn lại.
6 Đi vào trong phòng, mắt của Tiểu Vũ sáng ngời, phòng này trang trí kì thật rất đơn giản, chính là bốn phía toàn là giá sách, ở gần cửa sổ có một cái giường màu đen.
7 Tiểu Bạch và Tiểu Hắc lắc lắc cái đầu, vẻ mặt giống nhau, nàng biết như vậy là biểu tình gì. Mĩ nam chậm rãi nâng tay lên, hứng thú tựa hồ muốn tìm người tiến đến mang Tiểu Vũ đi luân hồi.
8 Đằng sau người xếp hàng nghe vậy bất mãn, oán hận nói : “Nàng dựa vào cái gì! Dĩ nhiên đi cửa sau chen ngang! Thật là đê tiện !”Một quỷ soa mày dài giương lên, roi da trong tay vung, ba… Một thanh âm vang lên.
9 Khóe miệng Lưu Quang nhếch lên, rõ ràng là khuôn mặt thiên sứ, lại nở nụ cười của ác ma. “Có nàng ở đây, từ nay về sau Mạnh Bà sẽ không bao giờ nữa lấy ta làm thí nghiệm nữa.
10 A!? Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch ngẩn ra, không thể nào? Ngay cả hai người bọn họ đều tính vào? Xem ra sức ảnh hưởng của canh Mạnh Bà, thật đúng là cường đại.
11 Tiểu Vũ cau mày, nhìn thấy màu sắc hai chén canh trong tay Mạnh Bà đã thay đổi, không khỏi hỏi: “Ách, Bà bà. Nếu ta đã là người Địa Phủ của các ngươi rồi.
12 Khi bọn họ rời khỏi nhân gian, phải đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà để quên hết mọi viêc của kiếp trước. Lần nữa tiến vào Lục Đạo luân hồi hoặc được trở thành tiên, người hoặc là thành súc vật.
13 Để kiếp sau được gặp lại kiếp này ngươi có thể không uống canh Mạnh Bà, vậy liền phải nhảy vào Vong Xuyên Hà, chờ thêm ngàn năm nữa mới có thể đầu thai.
14 Lưu Quang nằm trên nhuyễn tháp, hít một hơi thật sâu. Nội tâm không ngừng gào thét! Nhịn xuống! Nhất định phải nhịn xuống! Tốt xấu gì mình cũng là Diêm Vương, không thể cùng quỷ so đo! Đặc biệt không thể cùng loại quỷ mới làm mấy ngày so đo! Ngồi dậy, đưa tay vuốt lông mày, cố gắng bảo trì một loại thần sắc bình tĩnh.
15 Người thứ nhất được đưa tới, người này có bộ dạng của một tú tài, đoán chừng ngã bệnh mà chết, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. Chỉ thấy hắn đi tới trước bàn, cúi đầu yên lặng không nói, tựa hồ có chút khiếp đảm.
16 Thật đúng là ‘thúc thúc có thể nhịn, thẩm thẩm không thể nhẫn nhịn! Coi như lần này thẩm thẩm nhịn, Tiểu Vũ nàng cũng nhịn không nổi nữa! Ngón tay run rẩy nâng lên, cơn giận của Tiểu Vũ thực sự đã bộc phát:“Cô nãi nãi ngươi hôm nay không đánh ngươi đến hoa bay đầy trời thì chắc ngươi không biết tại sao hoa kia lại đỏ như thế!”Vừa dứt lời, Tiểu Vũ lập tức bật lên, một cước đạp ngã vị trư ca kia, tay chân đấm đá loạn xạ.
17 Mạnh Bà hướng Tiểu Vũ giơ ngón tay cái lên, rất là sùng bái tán thưởng nói: “Thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước biến mất trên bờ cát, nha đầu, ngươi lợi hại!”Tiểu Vũ hất mái tóc, bản thân thưởng thức nói: ” phù ~ như vây mới tự tin!”Một lát sau, quỷ hồn không biết từ đâu đến, đúng là lấy được cái máy ép trái cây, ngoan ngoãn đưa tới tay Tiểu Vũ.
18 Máy ép trái cây mới cướp được kia, hiển nhiên đã thành đồ vật thuộc quyền sở hữu của Tiểu Vũ. Cho nên cứ khi nào nhàn hạ thì Tiểu Vũ liền rất hưng phấn chạy đến vườn trái cây, mặc kệ là trái cây gì cứ thấy đã chín.
19 Uy hiếp! Đây chính là trắng trợn uy hiếp! Tiểu Vũ trong đầu thoáng qua ý niệm : dê vào miệng hùm, cảm giác mình hoàn toàn bị lừa. Xin hỏi, nàng khi nào thì tự nguyện lưu lại nơi này làm quỷ soa hả? Rõ ràng là hắn ngàn lần khẩn cầu, cùng nàng cò kè mặc cả nàng mới miễn cưỡng lưu lại? Trước mắt….
20 Lại tỷ như, khi bọn họ xuất hiện ở đâu, đang lúc Tiểu Vũ không chú ý thì Tiểu Bạch rất là tốt bụng vỗ vỗ vai, ý bảo nàng nhìn lên. Tiểu Vũ ngẩng đầu, chỉ thấy mái nhà có một vật không rõ nhảy xuống, Nhanh chóng rơi xuống phía dưới.