1 Vào lúc hai giờ sáng Chu Mạch đang đi từng bước trên đường cái vắng ngắt, mặc cho từng cơn gió lạnh gần cuối thu thổi vào người nhưng nàng không cảm nhận được gì ngoại trừ nỗi đau đớn trong trái tim.
2 Mặc kệ thế nào, ở hiện đại bản thân nàng vẫn rất thích trẻ con. Đoán chừng lúc trước thân thể này vì có cuộc sống không tốt, nên không có thời gian chăm sóc cho con gái mình.
3 Trong lúc Chu Mạch đang đánh giá mọi thứ xung quanh khu nhà, thì từ trong nhà lớn đi ra một lão thái thái ước chừng khoảng năm mươi tuổi, lưng không còng, ánh mắt nhanh nhẹn, mái tóc đen bóng được búi gọn ở sau đầu, nhưng đột nhiên Chu Mạch như bị sét đánh khi nhìn thấy trên đầu triệu Tôn Thị cài một đóa đỏ thẫm làm bằng vải bố hoa, nàng vội vàng hạ ánh mắt, lại ngước nhìn xem lần nữa, đóa hoa trên đầu lão thái thái lại là màu đỏ tươi, càng làm cho nàng ngạc nhiên là lông mày triệu Tôn Thị vừa nhỏ lại cong như lá liễu, rõ ràng là do tô vẽ mà nên.
4 Đợi sau khi Chu Trần thị dẫn Chu Bình đi rồi, Triệu Đại Ngưu hướng về phía nhà lớn cất tiếng hỏi: "Bà nó, cơm có chưa?" Kết quả đợi nửa ngày cũng không có được câu trả lời, ông ta để xuống cái cuốc đi vào nhà lớn.
5 Khi diễn cảnh khóc lóc của Chu Mạch qua đi, nhóm nữ quyến Triệu gia đều bị dẹp yên. Chủ yếu là do có những lời dạy bảo của Tôn Thị căn dặn như sau: "Vợ lão nhị gần đây tinh thần không được tốt, mấy người các ngươi ngàn vạn lần đừng đi trêu chọc nàng ta, tránh cho người khác biết được lại chê cười chúng ta.
6 Khi Lưu tẩu tử cùng mẹ con Chu Mạch đi đến cửa thôn thì thấy đã có ba năm đại cô nương cùng tiểu nàng dâu đang ngồi đợi trên chiếc xe bò của Lão Hồ ở cùng thôn, Chu Mạch phát hiện cùng bọn họ đi trấn trên cũng có không ít người, tiểu nàng dâu với sọt quần áo, đại cô nương với gói hành trang.
7 "Tiểu Mạch, muội có biết vừa rồi lúc tỷ bán chỉ đã gặp được ai không?" Lưu tẩu hưng phấn nhìn Chu Mạch hỏi, cũng không chờ nàng trả lời liền nói: "Là bà mối Lí cách vách Tôn gia, bà ta nói rằng trong thôn bọn họ có một người tuổi còn trẻ là cháu của Tôn gia, tiểu tử kia trong vòng mười dặm tám thôn có tiếng là đứa trẻ ngoan, lớn lên tuấn tú không nói lại còn có bản lĩnh, tuổi còn trẻ đã làm quản sự cho Lục gia ở trấn trên.
8 Thông qua Tiểu Chung, Chu Mạch lại được hiểu biết thêm đôi chút về tình hình kinh doanh của quán cũng như các đối thủ cạnh tranh xung quanh. Sau khi uống xong một ấm trà, cái cơ bản cần biết rõ nàng đã biết rõ ràng.
9 Nàng dựa theo đường cũ mà chạy, tuy rằng càng lúc càng gần, nhưng trong lòng lại không dám thả lỏng, cho đến khi tiến vào toilet nữ, cũng may nàng nhớ được đem râu trên mặt cùng trái cổ giả gỡ xuống, vừa vào cửa nàng nhanh chóng tháo búi tóc, vì thế mọi người chỉ nhìn thấy một nữ nhân điên loạn tóc tai bù xù mà không phải là một nam nhân với chòm râu trên mặt, cho nên trong toilet nữ không hề vang lên tiếng thét chói tai nào, bởi vì bên trong chỉ có hai nữ nhân.
10 Mọi người nhìn thấy trên bàn có bốn mặn một canh đều sửng sốt, vì nhà này trừ bỏ ngày lễ ngày tết thì mới ngồi trên bàn ăn cơm, bình thường đều là tay vừa cầm bánh bao vừa gắp món ăn hoặc là gắp thức ăn vào bát cơm rồi ngồi xổm ở chân tường mà ăn, nam nhân đều là bưng bát đi ra cửa lớn mà ngồi ăn, bởi vì nơi đó có rất nhiều người, mọi người có thể vừa ăn vừa tán gẫu, tán gẫu một chút về con cái nhà ai đang có tiền đồ ở trấn trên, nhà nào kết thông gia với nhà nào, vụ mùa năm nay thế nào.
11 Ước chừng qua một khắc, từ trên lầu xuất hiện một nam tử trẻ tuổi, mặc quần áo vải bông màu đỏ một cách giản dị, ngũ quan không tính là đặc biệt nhưng thoạt nhìn rất thông minh tháo vát, có lẽ đã qua ba mươi tuổi, cùng hình tượng ông chủ bụng phệ với bộ râu cá trê trong đầu Chu Mạch kém khá xa.
12 Trong lúc Chu Mạch đang suy nghĩ xem chuyện vui khác là chuyện gì thì Tôn Thị đã không chờ được nữa mà nói ra : "Vợ lão đại có thai, hơn nữa đại phu còn nói mạch tượng lần này của nàng là nam tử! Cám ơn trời đất!".
13 Bởi vì đầu hôm có nhiều tâm sự nên rất khuya Chu Mạch mới chợp mắt được, sáng sớm hôm sau dậy muộn, nàng mới ra khỏi phòng liền nhìn thấy đại tẩu ở trong sân đang có hình dạng như bình trà, bỗng nàng ta nhìn thấy Chu Mạch bước ra khỏi phòng, liền cất giọng chanh chua cùng châm chọc khiêu khích: "Ui cha, đệ muội thức thật sớm đấy, mặt trời lên đến mông mới chịu dậy, đừng quên từ hôm nay muội phải nấu cơm, ngủ đến mặt trời lên cao người ngoài không biết còn cho rằng muội là công thần của Triệu gia cơ đấy.
14 Nàng lại hỏi thăm Lưu tẩu tử một ít chi tiết liên quan đến món mầm đậu, ý tưởng trong lòng cũng càng ngày càng rõ ràng. Buổi chiều hôm đó Chu Mạch dưới sự chỉ đạo của mẹ con Lưu gia, rốt cục cũng đem chiếc khăn nàng đã thêu được hai mươi ngày thêu xong, mặt trên của chiếc khăn chỉ có trụi lủi một đóa mẫu đơn màu hồng, nàng quyết định không thêu thêm lá vào, bởi vì chỉ có một màu thì tương đối dễ thêu hơn, hơn nữa cho dù chỉ có một đóa hoa cũng làm hại nàng bị kim đâm không dưới mười lần, sau khi miễn cưỡng thêu xong, Chu Mạch thầm nghĩ sau này sẽ không bao giờ thêu hoa nữa, nếu để cho nàng thêu nàng tình nguyện lựa chọn đi làm chuyện khác.
15 Sau khi Chu Mạch thoải mái vui vẻ tắm rửa xong, nàng buộc gọn mái tóc ướt sũng, lưng mang giỏ trúc đi về nhà thì trời cũng sắp tối, không thể tránh khỏi lại bị đại tẩu Lí thị nói vài câu.
16 Tôn Thị vẫn còn ở trong phòng tiếp tục răn dạy thằng con lớn của bà, mọi người đều đứng trong sân mà xem chuyện vui, Chu Mạch nhìn thấy bản thân không có chuyện gì, liền nhanh chóng vào phòng bếp nấu cơm, Đông Nhi cũng đi theo giúp nàng nhóm lửa.
17 Tôn Thị nghe được Lí thị nói như vậy, mặt lập tức kéo dài ra. Cũng may đây là đóng cửa mà nói chuyện với nhau, bằng không người khác đều cho rằng bà là người mẹ chồng đối đãi với con dâu khắc nghiệt cỡ nào.
18 Triệu Thu Diệp cũng biết rõ nhị tẩu sợ cái gì, nàng an ủi nói: "Nhị tẩu, tẩu yên tâm, cả nhà đã ở chung với nhau lâu như vậy, đều biết tính tình của nhau cả mà.
19 Sỡ dĩ Tôn Thị tin chắc Chu Mạch có tiền riêng là vì mấy năm nay bà luôn không cho đứa con dâu này tiền là một trong những nguyên nhân. Thứ nhất là quần áo của mỗi người trong nhà đều là mua một lượt, thức ăn thì do nhà trồng, cho nên đứa con dâu này của bà sẽ không có dịp mà dùng tiền.
20 Nhìn Triệu Thu Diệp trước mắt, Chu Mạch nhịn không được trêu ghẹo: "Tân nương tử xinh đẹp như vậy, tôi hận bản thân không phải là thân nam nhi, bằng không tôi đã có thể cướp tân nương đấy, ha ha!"Triệu Thu Diệp cũng chỉ oán trách trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, muốn mở miệng phản bác vài câu, nhưng nàng lại đang được tô son nên không tiện há mồm, nàng chỉ có thể thở phì phì trừng mắt nhìn Chu Mạch.