1 Ngày mùa hè gió lạnh từ từ thổi tới, một cậu bé đẹp trai chừng mười lăm tuổi, đang ghé vào song cửa sổ trên bàn học cố gắng viết. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng ve sầu kêu to.
2 “Quan Hà Châu, cho tớ mượn tiền!” Lời giống vậy, Quan Hà Châu đã nghe đến thậm chí chết lặng. Đang ở trong thư phòng tăng ca làm việc, đầu còn không có ngẩng lên lại chợt nghe thấy âm thanh cửa phòng mở ra, không cần nghĩ anh cũng biết người đến là ai, trên thế giới này duy nhất chỉ có cô mới dám như vậy, chưa được sự đồng ý của anh đã xông vào thư phòng của anh.
3 Nếu cậu ta đi trên đường gặp phải tên ăn xin nào đó xin tiền cô, thì liền cho người ta là một kẻ lừa gạt, chị em chí cốt có khó khăn nhờ vả cô thì cậu ta nói cô là người dễ tin.
4 Ba người nhà họ Diêu sống trong một căn nhà xây dựng đã rất lâu, nhưng bởi vì duy trì tốt, tình trạng phòng ốc xem ra còn rất mới, mà sống chung một khu với họ là nhà họ Quan, hai gia đình bởi vì làm hàng xóm nhiều năm, lại là bạn tốt, cho nên quan hệ của hai nhà Quan Diêu tốt vô cùng.
5 "Đây là anh thiếu nợ em, anh nhất định phải đi!" Diêu Hiểu Thư không nói đạo lý với anh. "Nói đến thiếu nợ, Diêu Hiểu Thư, hình như là em nợ anh rất nhiều tiền.
6 Cùng lúc đó, cùng một sự kiện nhưng ở nhà họ Quan lại có phản ứng trái ngược. “Con trai, mẹ còn tưởng phải đợi đến khi tóc bạc hết, con mới có động tĩnh.
7 Diêu Hiểu Thư không có biện pháp cự tuyệt sự chiêu đãi của mẹ Quan, nhận lấy chén canh, ừng ực ừng ực uống hết chén canh, cười gật đầu với mẹ Quan, “Dạ, rất ngon!”“Uống ngon đúng không, có muốn uống một chén nữa không?” Không có con gái nên mẹ Quan rất thích Hiểu Thư, thích con bé đơn thuần không vòng vo, nếu con bé là con của bà thì không còn gì tốt hơn.
8 Con trai dọn ra ngoài ở, Hiểu Thư cũng dọn đi, vậy còn cái gì vui để bà chơi? Lần này, ngược lại là bà đau khổ, chủ ý của mình, bây giờ lại làm hại mình.
9 Anh không ngờ Diêu Hiểu Thư lại đưa tay bắt lấy mình, hơn nữa khí lực đột nhiên lớn như vậy đem anh kéo xuống, Quan Hà Châu bị cô thình lình dùng lực kéo, ngã trên người cô, trong nháy mắt hương thơm lẫn với mùi rượu bay vào chóp mũi anh, làm nhiễu loạn tâm tình luôn bình tĩnh.
10 “Nói nhanh, có chuyện gì?” Tính nhẫn nại của anh, đã bị người đàn ông hay diễn trò này làm tiêu tan hết rồi. “Tốt lắm, đã nhiều năm vậy mà một chút cảm giác cũng không có.
11 Người có tiền thật là kỳ lạ, chuẩn bị nhiều thức ăn đẹp mắt như vậy, người ta muốn ăn lại không cho ăn, muốn người tới tham gia bữa tiệc này chết đói sao?“Cô.
12 “Quan tiên sinh, xin chào, em tên là Vu Ly Ly, gọi em là Ly Ly là được rồi. ” Vu Ly Ly nở nụ cười tự nhận là rất mê hoặc, lẳng lơ nhìn Quan Hà Châu. Quan Hà Châu xem như không thấy bộ dáng khêu gợi của cô, vẻ mặt lạnh lùng như khối băng, không có nhiệt độ.
13 “Nói, xảy ra chuyện gì?” Âm thanh tàn khốc vang lên, không cho cô cơ hội trốn tránh. “Em. . . . . không có chuyện gì. ” Diêu Hiểu Thư không biết bộ dáng mình bây giờ có bao nhiêu chột dạ, người sáng suốt nhìn một cái liền biết cô đang nói dối.
14 Cô vội vàng thúc giục anh mau đi ra ngoài, bây giờ mà gặp người khác thật là ngại, hơn nữa người đó lại là người đàn ông cùng cô có quan hệ thân mật. Quan Hà Châu biết hiện tại không nên ép buộc cô, nếu không sẽ phản hiệu quả, chuyện xảy ra tối hôm qua cũng đủ để cô nghĩ kĩ, nếu cô còn có ý định đẩy anh cho người khác, cũng đừng trách anh không cho cô thời gian thích ứng với thân phận của mình.
15 “Hiểu Thư, tớ muốn cùng Quan Hà Châu nói chuyện, cậu ở lại chỗ này hình như. . . . . . ” Vy Ly Ly cố ý ngừng một chút, chính là ám hiệu cô nên rời đi.
16 Vậy mà, những lời này nghe vào trong tai Diêu Hiểu Thư, lại giống như âm thanh từ cõi trời, cô trừng lớn mắt, nháy cũng không dám nháy nhìn anh, giống như anh đang nói ngôn ngữ của người sao hoả.
17 Ngực cô bị bàn tay thuần thục của anh vuốt ve rồi từ từ đi xuống, ngón tay thon dài lướt qua phần bụng mềm mại tinh tế, anh đẩy ra hai chân trắng noãn, trước mắt liền hiện ra vùng đất ấm áp mê người, anh chạm tới địa phương trắng noãn mềm mại ướt á, biết cô vì anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
18 Diêu Hiểu Thư và Quan Hà Châu yêu nhau, chính thức ở trong căn nhà này phát triển tình cảm, chưa bao giờ Diêu Hiểu Thư nghĩ rằng tình yêu có thể làm thay đổi một con người, trước kia, cô sống một mình vẫn ăn no mặc ấm, nhưng mà bây giờ, mỗi ngày cô đều nghĩ xem hôm nay Quan Hà Châu trải qua một ngày thế nào, có nghĩ đến cô như cô nghĩ đến anh không.