1 Một cô bé mười ba tuổi, cầm thùng gỗ thật to, ở bên dòng suối cố hết sức gánh cho non nửa thùng nước, mất rất nhiều sức lực mới đem nửa thùng nước lên tới trên bờ, lúc này cô đã mệt mỏi ở trên mặt đất, mở miệng to để thở.
2 Ngãi Giai Giai chạy rất nhanh ở trên con đường nhỏ của thôn quê, quần áo trên người cô cũ nát đầy vết máu, người qua đường thấy được, đều cho rằng cô bị bà mẹ kế đánh cho da tróc thịt bong, cả người đầy máu, nhưng mà chuyện như vậy mọi người đã thấy nhiều rồi, thì thấy đó nhưng cũng không thể trách, làm được chỉ có thể là cảm thán, hoặc là vụng trộm giúp đỡ cô một chút.
3 Lúc này chắc đã là mười giờ tối rồi, lúc này người trong thôn chắc cũng đã nghỉ ngơi, bởi vậy rất yên tĩnh. Ngãi Giai Giai lần mò lẻn vào phòng bếp nhà mình, tìm khắp tất cả mọi nơi, mới tìm được một củ khoai lang lạnh, nhưng mà cô cũng đã rất thỏa mãn, vui vẻ cầm lấy khoai lang, xem khoai lang nguội lạnh kia giống như là báu vật, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng bếp chính nhà mình, chạy về phòng cỏ tranh nhỏ của mình, song khi lúc cô trở lại phòng cỏ tranh, trong phòng đã không thấy người.
4 Ngãi Giai Giai vốn đang nhắm chặc hai mắt, và đợi đau đớn đến, kết quả một chút đau đớn cũng không cảm thấy được, vì vậy từ từ mở mắt, thấy có người đang nắm chặc tay của mẹ kế cô, ngăn cản động tác quất của bà.
5 Ngãi Giai Giai cong người ở trong ngực của bà Lâm, nhìn mẹ kế rời đi, đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, vì vậy im lặng mà ngủ, ngủ vô cùng an ổn. Bởi vì có một loại cảm giác được bảo vệ, cho nên cô ngủ rất an tâm.
6 Ngãi Giai Giai không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ là cảm thấy vô cùng thoải mái, thoải mái làm cô không muốn tỉnh lại, cô lo lắng đây chỉ là một cơn mộng, một hạnh phúc trong mộng, cho nên cô không muốn tỉnh lại, bởi vì cô biết rõ, vừa tỉnh lại, gặp phải chính là đau khổ và tra tấn vô hạn.
7 Bà Lâm ở một bên nhìn Ngãi Giai Giai đánh răng rửa mặt, đợi cô xong, thì chải tóc cho cô, sau đó mang cô đến bên bàn ăn. Ngãi Giai Giai nhìn cả bàn thức ăn ngon, không ngừng nuốt nước miếng, nhưng vẫn không dám ngồi xuống.
8 Bà mẹ kế của Ngãi Giai Giai sáng sớm đã đi ra chỗ đất trồng rau, không thấy cô làm việc, sau khi nghe mới biết được là ở chỗ hai người ngày hôm qua, vì vậy chạy tới đòi ngừơi.
9 Quả nhiên, lúc ông Lâm đuổi tới chỗ đất trồng rau, thì nhìn thấy Ngãi Giai Giai toàn thân ướt sũng làm việc ở chỗ đó, bên cạnh còn có một con cọp mẹ đứng, tức thì tức giận chạy đến, đem thùng gỗ ở trong tay cô đoạt đi, ném lên trên người bà mẹ kế đang đứng ở bên cạnh.
10 Bà Lâm nhìn thấy ông Lâm ôm Ngãi Giai Giai đang hôn mê chạy về, thì cũng bắt đầu thấy bối rối. "Buổi sáng hôm nay khá tốt mà, làm sao lại có thể té xỉu rồi?" Bà Lâm lo lắng nhìn thấy Ngãi Giai Giai ở trong ngực ông Lâm, bối rối nói.
11 Ngãi Giai Giai trăn trở tỉnh lại, từ từ mở mắt và nhìn bốn phía, thấy được quang cảnh quen thuộc, vị thuốc quen thuộc, thì cô biết rằng, nơi này là bệnh viện, nhất thời bị dọa sợ tới mức phải ngồi dậy.
12 Ngãi Giai Giai bị ngã như thế nào, mà ở trên người cũng có mấy miếng da bị trầy, may mắn là không có gì đáng ngại, làm cho ông Lâm và bà Lâm thở dài một hơi thật to.
13 Ngãi Giai Giai xốc cái rèm lên, thấy mẹ kế của cô cầm cái cuốc đến gây náo loạn, còn ông Lâm đang vì cô mà đối kháng. "Hỏng bét ——" Ngãi Giai Giai kinh ngạc hô to, vì vậy liền vội vàng xông ra ngoài, muốn đi ra giúp ông Lâm, kết quả đang ở đầu bậc thang đã bị bà Lâm cản được.
14 Từ sau ngày đó, Ngãi Giai Giai đều ở trong nhà dưỡng bệnh với bà Lâm và ông Lâm, không có bước ra cửa chính một bước, bà mẹ kế kia cũng không dám đến tìm phiền toái, bởi vì chỉ cần bà ta vừa xuất hiện, thì lập tức có người lôi bà ta đi, thậm chí là khiêng đi, sau đó lại tìm đến ông Lâm lấy tiền thưởng, cho nên bà mẹ kế cũng không có trở lại nữa.
15 Rạng sáng ngày thứ hai, lúc trời còn chưa sáng, thì Ngãi Giai Giai đã sờ soạng mà rời giường, tư mình mặc quần áo. Ngày hôm qua cô rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ, bà Lâm và ông Lâm cho cô một căn nhà thật ấm áp, còn cho cô trải qua một sinh nhật vô cùng khó quên, còn có người thần bí, người quan tâm cô, tặng cho cô một dây chuyền rất đẹp, bây giờ cô thật sự rất muốn đi về phòng cỏ tranh nhìn một chút, nơi đó có hương vị của mẹ, cô muốn nói ẹ biết, ngày hôm qua cô rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
16 Bà mẹ kế kinh ngạc đến ngây người nhìn dây chuyền kim cương kia, thì ném đi tượng gỗ cầm ở trong tay lên trên mặt đất, tay muốn lấy dây chuyền đi. Một tiếng két, tượng gỗ đã bể thành hai nửa.
17 Bà Lâm sớm đã rời giường, chuyện gì cũng không muốn làm mà đến gian phòng của Ngãi Giai Giai nhìn xem, kết quả là phát hiện không có người, tìm khắp phòng ở nhiều lần mà cũng không thấy người, hơn nữa vô cùng sốt ruột lại tràn ngập bối rối, trong lòng cầu nguyện cho Ngãi Giai Giai được bình an, bằng không hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
18 Mấy giờ sau, ông Lâm nhìn thấy xe của Tề Hiên dừng ở cửa bệnh viện, vì thế lập tức tiến lên, và cúi đầu chờ người trong xe đi ra. Xe dừng lại, Nghiêm Chính Khí lập tức xuống xe, rồi mở cửa ra.
19 Tề Hiên đi nhanh đến cửa phòng bệnh của Ngãi Giai Giai, sau đó dừng lại ở trước cửa, từ trong lồng ngực lấy kính râm đen ra, mang vào rồi vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, từ từ đi vào, bước chân tận lực không phát ra tiếng.
20 Bà mẹ kế đang ngồi xem ti vi ở trong nhà, hai tay không ngừng vuốt vuốt cái dây chuyền mà buổi sáng bà đã giành được, yêu thích đến mức không buông tay.