1 Đường Hoan sắp chết.
Cô mắc phải bệnh nan y, thời gian còn lại không quá ba tháng. Khi nhận được giấy chuẩn đoán tại bệnh viện, chân Đường Hoan mềm nhũn, suýt nữa thì ngất đi.
2 Phật gia nói: "Có ba nghìn Đại thế giới, trong mỗi Đại thế giới lại chứa một nghìn Trung thế giới, trong mỗi Trung thế giới lại có một nghìn Tiểu thế giới, trên cõi đời này, Tiểu thế giới nhiều không đếm xuể.
3 Nguyên chủ Đồ Hoan, tính tình thô bạo, hơi chút là xung đột với người ta, đã hơn mười tám và chưa có người tới cửa cầu hôn, ở cổ đại, xem như là gái lỡ thì.
4 Đêm qua.
Đồ Hoan thành thân với Phó Liệt.
Đồ Hoan say sượu, định bá vương ngạch thượng cung![1]
[1]cưỡng gian
Phó Liệt cứng cỏi kiên cường, lại đang ở tuổi thiếu niên ngạo kiều, sao có thể chịu nằm yên cho một nữ tử có tính tàn bạo ép buộc mình cơ chứ, vì thế, dưới cơn tức giận, hắn cắn Đồ Hoan.
5 "Hoan Hoan thân ái, đồng ý với bổn hệ thống, làm một cô gái ngũ ngôn tứ mỹ[1] được không? Đừng bao giờ sinh ra ý nghĩ giết hại boss phản diện, bởi vì đây là quy tắc!" - Tiếng nói của hệ thống vẫn luôn mang theo âm điệu bán manh ác ý nhưng khi nhắc đến quy tắc lại vô cùng nghiêm túc.
6 Trong phòng.
Phó Liệt thở mạnh một hơi, trong đôi mắt trong trẻo kia nhiều thêm một tia u ám thâm thúy, để lộ ra sự cảnh giác cùng để phòng. Lúc này nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra đây không phải ánh mắt một thiếu niên nên có, ánh mắt ấy quả thật quá lạnh lẽo, khiến người ta không tự chủ được mà sợ hãi.
7 Đột nhiên, tinh thần trượng nghĩa của Đường Hoan bùng nổ. Lao ra bênh vực "boss phản diện trong tương lai" như vậy, cô tự cảm thấy bản thân thật manh manh đát[1].
8 Cô mặt dày mày dạn quấn lấy hắn, thường xuyên vờ như vô ý xuất hiện trước mặt hắn, thậm chí còn mang theo chút cẩn thận lấy lòng hắn.
Làm như vậy. .
9 Gần đây, Đường Hoan rất hay cảm thấy ưu thương, ưu thương riết lại biến thành táo bạo, mẹ nó chứ, tuy rằng bây giờ Phó Liệt vẫn còn trẻ tuổi nhưng ý chí của hắn đã cực kỳ sắt đá.
10 Đêm, gió núi mang theo hơi lạnh thổi vèo vèo, Đường Hoan rùng mình một cái.
"Không được, ở trên núi một mình, ta sẽ sợ hãi. Chàng cõng ta xuống đi.
11 Phó Liệt cõng Đường Hoan đi thẳng xuống núi, vừa mới đến đầu thị trấn đã cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
Toàn bộ thị trấn yên tĩnh giống như không có vật sống, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng chẳng hề nghe thấy, hoàn toàn tĩnh mịch, không chút sức sống.
12 Vì khi chạy trốn mang theo không nhiều ngân lượng nên Đường Hoan dùng tiền vô cùng tiết kiệm, chỉ mong sẽ chẳng gặp phải cảnh như trong cốt truyện, nghèo túng đến mức bị Giang Mộng Thiến bố thí.
13 Khí vận quả là một thứ huyền diệu.
Nam nữ chính của mỗi thế giới đều là "người mang khí vận" do Thiên Đạo lựa chọn, họ may mắn hơn người bình thường rất nhiều.
14 "Phó Liệt khốn kiếp!" – Thê thảm một mình trong tòa miếu đổ nát, Đường Hoan ngồi bên đống lửa mắng Phó Liệt. Không biết Phó Liệt gặp phải chuyện gì mà đến tận khuya cũng chưa thấy về.
15 Thái tử và Phó Liệt mang người đi về phía miếu hoang.
Dọc đường, Phó Liệt bước đi vô cùng gấp gáp, cứ như thể vội vàng muốn gặp người nào đó, khiến thái tử vô cùng tò mò, dù sao thì khi bàn luận về quốc sự, Phó Liệt vẫn luôn ổn trọng hơn hẳn người thường, vậy mà giờ lại để lộ ra tâm tính của một thiếu niên.
16 "Hoan Nhi, chúng ta đổi chỗ ở khác được không?" Phó Liệt cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Từng câu từng chữ trong lời nói của hắn đều mang theo cẩn thận và ôn nhu, đó là sự dịu dàng, cưng chiều chỉ để dành cho người mà mình yêu.
17 Thư phòng phủ thái tử.
Phó Liệt cầm trên tay một chiếc lệnh bài bằng kim loại đen.
Lệnh bài nhìn đơn giản nhưng chữ "Hàn" khắc bên trên lại vô cùng mạnh mẽ cứng rắn, để lộ ra sát khí và uy nghiêm.
18 Phó Liệt vội vàng chạy đến bên Đường Hoang, nhìn thấy má trái của cô sưng vù, đáy mắt hắn hiện lên một tia hung ác.
Cẩn thận nâng tay Đường Hoan ra, thiếu niên dùng tay cầm bút nhẹ nhàng sờ lên mặt cô, đáng lẽ đây phải là cảnh vô cùng lãng mạn, kiều diễm, nhưng vì một tiếng "ngao" của Đường Hoan mà bầu không khí đó đều ném cho chó ăn hết.
19 Sống ở phủ thái tử được hai tháng, khoa khảo đúng hạn mà tới.
Từ đầu đến cuối, Phó Liệt đều vô cùng bình tĩnh, đến ngày khảo thí cũng dựa theo thói quen, cùng ăn sáng với Đường Hoan xong mới ra cửa, ngược lại, Đường Hoan đưa Phó Liệt đi thi lại không ngừng run lên bần bật.
20 "Hay. . . cậu là sản phẩm lỗi phải không, lúc trước cậu tự thổi phồng mình lên như vậy là vì lo lắng sau khi tôi biết cậu là hàng dởm sẽ ghét bỏ cậu, cậu trói định tôi bởi vì cũng cần công đức để sửa chỗ dởm của mình, đúng không?"
[.