41 Thẩm Hàn Xuyên cười vô cùng ôn hòa nhưng trong mắt lại có một tầng sương mù. Hắn ta đường đường là hoàng tử, lại phải xưng huynh gọi đệ với một tên tiện dân?
Cũng xứng?
Phát hiện ra nét âm u trong đáy mắt Thẩm Hàn Xuyên, Phó Liệt chẳng thèm để tâm, chỉ cười lạnh.
42 Có thể nghiền ép kẻ địch, Phó Liệt cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Vừa nho nhã, vừa lạnh nhạt nhìn Thẩm Hàn Xuyên, ánh mắt Phó Liệt vô cùng bình tĩnh nhưng càng bình tĩnh thì lại càng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
43 Khi đi ngang qua Giang Mộng Thiến, Đường Hoan bị cô ta kéo lại. Cô ta khẩn thiết[1] nói: "Tình cảm của Phó phu nhân và Phó đại nhân thật sâu sắc[2], quả khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
44 "Ta cảm thấy mặt các ngươi to ––– bằng này!"
Đường Hoan dang tay, cảm thấy vẫn chưa đủ lớn, lại tiếp tục dang rộng tay hơn, nói: "Không đúng, ta thấy mặt các ngươi phải to –––––– bằng này!"
Đương Hoan vươn tay, nhe răng trợn mắt, bày ra đầy đủ dáng vẻ của một kẻ tinh quái, hách dịch, chạy đến trước mặt Giang Mộng Thiến, nói cho cô ta mặt cô ta to thế nào.
45 Khi Đường Hoan chạm vào cái thứ đang phình to kia, Phó Liệt phát ra một tiếng tựa thỏa mãn lại như than thở, sau đó hắn vùi đầu vào hõm vai Đường Hoan, ấm ức nói khẽ: "Hoan Nhi, làm sao bây giờ, ta nhịn không nổi rồi.
46 "Hôm qua, vài vị đại thần nguyên lão[1] đã chứng kiến Thánh thượng viết thánh chỉ truyền ngôi cho Thái tử. Vài ngày nữa thôi, mọi việc sẽ hoàn toàn trần ai lạc định[2].
47 "Thái tử quả thật có khí phách của một minh quân nhưng hắn sẽ không lật lại bản án cho Sở gia. Nếu muốn giải oan cho mấy ngàn oan hồn Sở gia, không phải Yến Vương thì không thể.
48 Vì một người phụ nữ, không để ý đến an nguy của quân chủ, mặc dù là tâm phúc, là tri kỷ của Thái tử, kết cục của Phó Liệt cũng không thể tốt hơn được!
"Phó Liệt, chàng đừng nghe theo lời bà ta!" – Đường Hoan nóng ruột, la lớn với Phó Liệt.
49 Sách sử ghi lại:
Ngày tân Đế đăng cơ, Yến Vương Thẩm Hàn Xuyên làm phản.
Phó Liệt bảo vệ hoàng thành, có công trợ giúp Hoàng Đế lên ngôi, sau khi triều đình ổn định, được phong làm thừa tướng, tuổi còn trẻ đã dưới một người, trên vạn người, tiền đồ không thể đo được.
50 "Ta sẽ cố gắng!!!"
Đường Hoan đột ngột hô lên.
Sau đó tiểu "công trúa" Phượng Hoàng thích xé X cười lạnh một tiếng, như thể vừa nghe thấy điều gì cực kỳ nực cười: "Ngu xuẩn, cố gắng thì có tác dụng gì?"
Đường Hoan: ".