1 Vương triều Hưng Hòa từ giai đoạn đầu lập quốc đã có nữ tử làm quan, nghe nói là vì đế vương khai quốc từng được một cung nữ nho nhỏ xả thân cứu mạng, nhất thời xúc động, mở cho nữ tử một đường xuất sĩ.
2 Cố Khinh Âm ngồi kiệu nhỏ ra khỏi Ngự sử đài, hôm nay công vụ bận rộn, ngồi trong kiệu xóc nảy nên nàng rất buồn ngủ.
Từ Ngự sử đài đến Cố phủ phải đi qua một đoạn đường nhỏ, cũng không phải hẻo lánh gì, nhưng con đường này rất sâu, ngày thường ít có người qua lại.
3 Cố Khinh Âm gặp chuyện không may, Cố phủ như lâm đại địch, Cố mẫu cầm khăn tay lau nước mũi nước mắt, khóc kể, “Lão gia, thiếp đã nói thế nào? Nữ nhi nhà chúng ta ngoan ngoãn tốt đẹp như thế, cần gì phải vào triều làm quan.
4 Lý Thừa Phong Lý thị lang kể từ đêm trở về từ Tướng phủ, mấy đêm trằn trọc, ngủ không an ổn.
Hắn, thân là cháu Lý Hoài cảnh, vì tham chút lợi nhỏ trong lúc cứu trợ lũ lụt, mà bị Cố Khinh Âm đào ra, nay thánh thượng muốn tra rõ việc này, Lý Hoài Cảnh đã sớm như kiến bò trên chảo nóng, rối loạn lung tung.
5 Hàn Cẩm Khanh bước vào phòng ngủ, tiện tay cởi mũ quan, mái tóc đen xõa tung, chỉ dùng một cây trâm ngọc bích cố định ở búi tóc, mặt như bóng nguyệt, hai mắt có thần, khuôn mặt tuấn mỹ hút hồn.
6 “Ngài vô sỉ!” Cố Khinh Âm trách mắng nhưng trong lòng lại hơi hoảng sợ.
Cơn nóng dưới thân tiếp tục di chuyển dao động, có lẽ chính nàng cũng không biết, nhưng Hàn Cẩm Khanh lại nhìn thấy rõ ràng, khóe mắt đuôi mày của tiểu nữ nhân giờ phút này đều tạo nên xuân ý, xuân triều mãnh liệt, hội tụ ở tiểu huyệt mê người, một giọt, hai giọt, đọng lại trên chăn gấm, còn một sợi chỉ bạc vẫn bắt tại miệng huyệt, hương diễm đến cực điểm.
7 Trong nháy mắt, thân thể Cố Khinh Âm như bị xé rách, nàng đau đớn kinh sợ hét ầm lên, xuân triều dưới thân lan tràn. Dù sao cũng là xử nữ chưa nếm mùi đời, tiểu huyệt mút vừa nhanh lại vừa hẹp, hơn nữa còn một tấm màng mỏng manh, Hàn Cẩm Khanh thô bạo cắm vào như vậy, sớm vượt qua khả năng chịu đựng cuối cùng của nàng.
8 Mùi hương xa lạ, đậm đặc thuộc về nam nhân chui vào mũi Cố Khinh Âm, trên mặt ẩm ướt trơn trơn, nhưng nàng không rảnh bận tâm, thân mình mềm mại vô lực.
9 Trong nhịp độ ra vào mạnh mẽ, ý thức của Cố Khinh Âm đã sớm mê man, đôi mắt sóng sánh nước của nàng khép hờ vô thức nhìn đỉnh giường, trong đám hoa văn phiền phức, mơ hồ thấy một đôi cá chép vàng nghịch nước.
10 Theo thường lệ là phủ nội vụ tuyên đọc thánh chỉ của Hoàng Thượng, khắp chốn mừng vui, bãi triều ba ngày, vân vân.
Đầu tiên là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu kính rượu bách quan, kế tiếp chính là bách quan cùng uống, ca múa mừng cảnh thái bình.
11 Ánh trăng như nước, chiếu vào đảo nhỏ giữa hồ, hóa thành một quầng sáng bạc mông lung.
Cố Khinh Âm hít sâu không khí ẩm ướt, hơi rượu trong người mãi chưa tan hết.
12 Dù có là Cố Khinh Âm gặp biến không sợ hãi thì lúc chạm vào nước hồ lạnh như băng, vẫn phải thét lên chói tai.
Đã là đầu mùa đông, nước trong hồ lạnh thấu xương, nàng mở miệng muốn kêu cứu, thì nước hồ tràn vào trong miệng, như muốn cướp đoạt hơi thở và nhịp đập trái tim nàng.
13 Nguyên Hòa điện là cung điện duy nhất trên đảo, diện tích không lớn, ban đầu được xây dựng làm nơi nghỉ ngơi và chỗ thay quần áo cho các thành viên trong hoàng gia đến thiết yến hoặc du ngoạn.
14 Chuyện Hưng Hòa vương triều coi gầy là đẹp, không phải do nữ nhân quyết định, mà là do thẩm mỹ của nam nhân.
Đa số nam nhân đương thời thích kiểu nữ tử liễu yếu đào tơ, dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, thích vòng eo mềm mại không đầy nắm tay, cùng đôi chân thon dài duyên dáng, đương nhiên Kỷ Trác Vân cũng không ngoại lệ.
15 Ánh mắt Cố Khinh Âm mê ly mà tuyệt diễm, hơi thở thanh mát như hương hoa lan, “Phía dưới, phía dưới. . . ”
Kỷ Trác Vân véo núm vú của nàng một cái, làm nàng thở gấp liên tục.
16 Cố Khinh Âm lắc đầu, “Huynh, huynh, không được nói như vậy!” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thân thể nàng vẫn còn đang cảm nhận dư vị sau cao trào.
Kỷ Trác Vân thấy thế cười khẽ, “Vậy cô muốn ta nói như thế nào, hiện tại ngoài điện có vài cung nữ đang đợi câu trả lời, Cố đại nhân của họ chẳng những không có việc gì, mà còn phóng đãng chết đi được?” Hắn làm bộ muốn đi ra ngoài nói cho cung nữ biết.
17 Thân thể phóng túng của Cố Khinh Âm chợt cứng đờ, sâu trong lòng có cái gì đó dậy sóng, là xấu hổ và cũng là cảm giác áy náy.
Nàng nhìn hắn, không nói lời nào, đôi mắt say trong tình dục lại ẩn hàm tinh quang, hai tay khoác lên bờ vai rộng của hắn, mật viên dưới thân nhắm ngay long căn thô dài đang ngẩng cao của hắn nghiền nhẹ.
18 Lúc trước Nguyên Hòa điện có cửa sau là để tiện cho hoàng thất quý tộc ra vào khi ra hồ du ngoạn, không cần phải đi đường vòng.
Sau này thiết kế cửa điện lại dẫn tới đủ loại rình coi, mật báo, tố giác.
19 Không biết qua bao lâu, độ ấm trong Nguyên Hòa điện ngày càng giảm xuống, thân thể trần trụi của Cố Khinh Âm đắp một tấm chăn gấm mỏng, nàng cuộn mình lại nhưng cũng không tránh được cái lạnh nên từ từ tỉnh dậy.
20 Cố phu nhân thấy nữ nhi đã ngủ say, liền đi tới thư phòng tìm Cố Đức Minh.
"Lão gia, ông đã mời Trình thái y mà sao mãi ông ta còn chưa tới, Khinh Âm đã ngủ say rồi.