1 Ánh sáng chói mắt làm cho anh không thể ngủ yên, nhịn không được phát ra âm thanh lẩm bẩm bất mãn, rất không tình nguyện mở mắt ra. Hỗn loạn ngồi dậy, tay theo ý thức sờ đến phía bên kia của giường, phát hiện—- trống trải, lạnh lẽo, không để lại một hơi ấm trong chăn, cho thấy người bên đó rời đi đã lâu.
2 Bộ đồ tây tối màu càng làm cho dáng người anh trở nên thon dài, áo sơ mi màu trắng rất hợp với chiếc cà vạt màu lam thẫm, cổ áo thắt một chiếc nơ tinh tế, dưới chân là đôi giày da màu đen sáng bóng.
3 Trong đêm khuya tĩnh lặng, Ngụy Kính Nghiêu đột nhiên bừng tỉnh. Anh mở mắt ra, nhìn chiếc quạt điện trên trần nhà gỗ khắc vân, hình như đó là đồ vật quý mà anh coi trọng từ hồi còn ở Milan, là tác phẩm của một nhà thiết kế nổi tiếng.
4 Trong một không gian gần trăm mét vuông, lộ ra một chiếc bàn rộng thênh thang, rất nhiều người ở tại không gian này, chuyên tâm thiết kế những trang phục trong tay, cũng có rất nhiều người mẫu đứng bên cạnh chiếc bàn này, cho người khác thử áo trên người mình, rồi lại vứt đi những thứ đồ không hợp, hoặc là để cho người ta bắt mình nhét vào một bộ trang phục khoa trương dày cộm.
5 Trong khu vực phát triển nhất của thành phố, là một tòa nhà với kiến trúc mười lăm tầng, nơi đây vẫn thường được thế giới nhắc đến với cái tên “So Push”, đó là một công ty kỹ thuật đã thành lập được bốn năm, chuyên cung cấp cho khách hàng các sản phẩm thiết bị mã hóa đặc biệt, cùng với các dịch vụ game giải trí đang nằm trong kế hoạch cũng sắp được tung ra thị trường.
6 Mùa đông ban ngày đặc biệt ngắn ngủi, chưa đến sáu giờ trời đã tối một mảng. Bầu trời hạ xuống những hạt mưa bụi tinh tế, làm thấm thêm cái rét buốt, người ở ngã tư đường không khỏi nắm chặt vạt áo, vội vàng chạy đi.
7 Bản hòa tấu du dương, bị át bởi tiếng nói truyện của hai người. Nhưng lỗ tai Hoa Xảo Hủy giống như được gắn thêm rada vậy, có thể tinh ý nghe thấy tiếng chuông của điện thoại, cô lập tức xin lỗi một chút với nhà thiết kế vẫn đang nói chuyện, lấy di động từ trong túi mình, mở ra thật may mắn chỉ là một tin nhắn.
8 Sáng sớm ngày đầu xuân có chút se lạnh, Hoa Xảo Hủy bước ra khỏi tiệm Fastfood, thu chặt cổ áo lại. Ôm một túi lớn đồ ăn sáng, đang đứng trên đường nhìn một chút xe cộ trái phải, một chiếc taxi đèn lóe sáng đã chậm rãi đến gần, cô đưa bàn tay vẫy vẫy hai cái, đón xe.
9 Ánh nến chiếu xuống gương mặt nhỏ nhắn, còn vương tia xấu hổ. “Chúc em sinh nhật vui vẻ!” Theo tiếng ca bài chúc mừng sinh nhật càng ngày càng cao của anh, khuôn mặt nhỏ phủ một tầng phấn hồng nhạt, sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt, bộ dáng như muốn chạy trốn nhưng lại luyến tiếc không dám đi.
10 Mùa xuân ở Paris, thời thiết vẫn rất lạnh, thở ra có thể nhìn thấy khói trắng. Bốn giờ chiều, một cô gái Đông Phương bước ra khỏi đại sảnh Rapheal, ở trước cửa trò chuyện với một chàng trai dáng người cao gầy, dung mạo tuấn mỹ, sau khi nói lời từ biêt hai người ôm nhau, hôn má lẫn nhau.
11 Ngụy Kính Nghiêu trong thời gian nhanh nhất đã đem toàn bộ công việc thu xếp xong, hỏi mẹ về địa chỉ của Hoa Xảo Hủy bên nước Pháp, vội vàng đến Paris, chỉ vì muốn có thể gặp cô một lần.
12 “Đáng chết, điều này thật không công bằng…”Ngụy Kính Nghiêu không thèm nghe tạp âm phía bên ngoài, phớt lờ Đổng Diệc Hà đang dùng ánh mắt oán hận nhìn anh, tắt máy tính xong, đứng dậy kéo va li ra giữa bàn làm việc.