41 Trần Tiểu Ngoạn nghe lời nói của Diệp Tầm Phương xong. . . , vẻ mặt co giựt. Có lầm hay không a, Diệp Tầm Phương khi nào thì có vị hôn phu, cô như thế nào lại không biết.
42 Bốn năm sau. Bốn năm sau, Ngãi Giai Giai đã không còn là cô nhóc quê mùa khô cằn năm đó, mà là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, sau thời kỳ điều dưỡng, làm ặt cô có chút hồng nhuận, ánh mắt động lòng người, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, rõ ràng là một mỹ nhân.
43 Trần Tiểu Ngoạn ăn thức ăn một miệng lớn, ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô nàng đi tới, bộ ngực của cô ta cứ ở trước mắt của cô mà lay động như vậy. Mẹ của tôi ơi, bộ ngực thật đúng là quá lớn, có thể đi làm bò sữa.
44 Diệp Tầm Phương đi rồi, Ngãi Giai Giai lập tức cầm lấy thiếp mời cùng danh thiếp, chạy xông ra bên ngoài. "Giai Giai ——" Trần Tiểu Ngoạn sau đó đi theo, giữ cô lại.
45 Ngãi Giai Giai từ giữa trưa đợi cho đến buổi chiều, lại từ buổi chiều đợi cho đến tối, đợi đến khi mọi người ở Tề thị tan tầm, mà vẫn không gặp được Tề Hiên.
46 Lúc Tề Hiên vọt tới ngoài cửa, liền nhìn thấy một bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn ngồi ở cửa ra vào, có chút phát run, vì vậy cởi áo khoác của mình, đem Ngãi Giai Giai ôm trở về phòng làm việc của mình.
47 Tề Hiên đem Ngãi Giai Giai đưa đến trên ghế lái phụ, còn mình thì ngồi ở trên ghế lái, cẩn thận lái xe. Anh chưa từng có cẩn thận lái xe như vậy, nguyên nhân chỉ là anh quan tâm đến người đang ở trên xe nhất.
48 Tề Hiên mang Ngãi Giai Giai đi vào một nhà hàng kiểu dáng Âu Tây, tìm một phòng trang nhã, hai người ngồi mặt đối mặt. "Giai Giai, muốn ăn cái gì?" Tề Hiên cưng chìu hỏi.
49 Diệp Tầm Phương tóm lấy thức ăn của Ngãi Giai Giai, ngồi xuống, châm chọc nói, "Anh yêu, như thế nào không thấy anh theo em cùng nhau đi ăn cơm Tây ?""Diệp Tầm Phương, trong này không chào đón cô.
50 Diệp Tầm Phương đi rồi, Tề Hiên thu hồi vẻ mặt bất đắc dĩ, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười, nhìn Ngãi Giai Giai. "Giai Giai, em vừa rồi chắc là ăn không ngon rồi, anh giúp em lại gọi một phần.
51 Ngày hôm sau vừa tan học, Ngãi Giai Giai cầm thức ăn do chính mình chuẩn bị cẩn thận, đi vào trước cửa lớn của Tề thị, bởi vì ngày hôm qua bị giáo huấn, làm cho cô thấp thỏm bất an, vì vậy khúm núm đi tới cửa chính của Tề thị.
52 Tề Hiên vừa mới xong hội nghị, mới đi đến cửa phòng làm việc cách đó không xa, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Ngãi Giai Giai, vì thế nhanh chóng vọt tới văn phòng, nhìn thấy Diệp Tầm Phương đang lôi kéo Ngãi Giai Giai, còn nhéo phần lưng của cô ấy, dưới sự phẫn nộ, đem cả người của Diệp Tầm Phương tóm lên, ném ra bên ngoài.
53 Nghe Tề Hiên tán dương như vậy, Ngãi Giai Giai tâm hoa nộ phóng (trong lòng vui vẻ, nở gan nở ruột), cô không nghĩ tới mình cũng có khả năng giúp đỡ cho thiếu chủ.
54 Ngãi Giai Giai bởi vì mình có thể trợ giúp Tề Hiên, mà vô cùng cao hứng, bắt đầu làm việc cũng rất hăng hái, không lâu đã phiên dịch xong văn kiện mà Tề Hiên đưa cho cô.
55 Tề Hiên bằng tốc độ nhanh nhất, vọt tới bên người Ngãi Giai Giai, đem cô ôm vào trong ngực, sau đó một cước đá xe đẩy hàng văng ra. Phanh —— một tiếng, xe đẩy hàng bị Tề Hiên đá ngã lật trên mặt đất.
56 Tề Hiên ẵm Ngãi Giai Giai vào xe, đặt cô lên trên ghế lái phụ, cài chặt dây an toàn cho cô, sau đó ở bên cạnh, đau lòng xoa mặt của cô. "Giai Giai, vừa rồi thật sự làm anh sợ muốn chết.
57 Khi Ngãi Giai Giai tỉnh lại, phát hiện mình vẫn ngồi ở trên xe, trên người đang đắp quần áo của Tề Hiên, nhưng mà bên người lại không có anh. "Thiếu chủ ?" Ngãi Giai Giai không nhìn thấy Tề Hiên, trong lòng bắt đầu hoảng sợ, vì vậy cỡi dây an toàn ra, xuống xe.
58 Ngãi Giai Giai đột nhiên nhìn thấy gã đàn ông quỳ trên mặt đất lao đến phía cô, lại càng hoảng sợ, bối rối chui vào trong ngực Tề Hiên. Tề Hiên nhìn thấy gã đàn ông đột nhiên vọt ra, muốn ra tay với Ngãi Giai Giai, vì vậy vội vàng ôm lấy Ngãi Giai Giai, một quyền đánh gã đàn ông ngã trên mặt đất.
59 Ngày hôm sau, Ngãi Giai Giai dậy sớm một chút, làm nhiều thức ăn ngon, ngày hôm qua là một hộp cơm, hôm nay là hai cái, mỗi tay xách một cái, hưng phấn đi vào cửa chính cao ốc Tề thị.
60 Tề Hiên đón được thân thể Ngãi Giai Giai, sau đó ôm cô, sốt ruột hỏi, "Giai Giai, em không sao chớ?""Không có ——" Vừa định nói không có việc gì, lúc này mới cảm thấy chân rất đau, vì vậy nhíu mày, toàn bộ thân thể tựa vào trên người Tề Hiên.