1 Nếu như hỏi Bình Hi Khang “Ai là người lười nhất trên thế giới?” Anh nhất định sẽ không chút do dự mà nói: “Lâm Tiểu Trư !” Tiếp tục hỏi anh “Vậy ai là người xấu nhất trên thế giới?” Anh sẽ khẳng định không chút nghĩ ngợi: “Lâm Tiểu Trư !” Vậy thì “Ai là người may mắn nhất trên thế giới?” Anh nhất đinh sẽ thốt lên vẫn là cái tên này: “Lâm Tiểu Trư !” Lâm Tiểu Trư sao lại không phải là người may mắn nhất trên đời được chứ? Chỉ luôn gặp may mắn, chỉ luôn thấy hạnh phúc, nhất là khi gặp được một thanh mai trúc mã chất lượng tốt như anh vậy, chịu đựng được xấu tính và lười biếng của cô.
2 Ngày hôm sau tới trường, anh mới phát hiện là một điều lớn hơn không phải là may mắn đang chờ anh. Chuông vào học vang lên, thầy giáo đưa vào một học sinh mới, chính là bé mập, lại thành bạn học mới của anh.
3 Lúc Tiểu Trư chuyển trường là sau học kỳ I, không bao lâu mùa xuân đã tới. Thầy giáo môn Sinh giao cho mọi người một ít trứng tằm, yêu cầu mọi người cứ hai người chia thành một tổ cùng ấp trứng, kèm theo ‘nhật ký nuôi tằm’.
4 Trong kì thi cuối cùng, có lẽ Hi Khang phải chịu những rắc rối khi dính đến Tiểu Trư mà sút hơn một chút, kém 0. 5 điểm thôi mà mất đi danh tiếng đệ nhất thủ khoa liên tiếp từ khi vào trường đến nay.
5 Năm học đầu tiên ở trung học, 0. 5-2 kia biến thành một cái rãnh nhỏ mà anh nhảy không qua. Cố gắng cố gắng nữa, nhất định phải vượt qua Lâm Tiểu Trư! Anh không phát hiện rằng, trong lúc vô tình, trong mắt của anh chỉ còn thấy Lâm Tiểu Trư.
6 Từ nay về sau căn cứ vào đạo nghĩa, Hi Khang chẳng bao giờ buông tha, luôn muốn cứu vớt Lâm Tiểu Trư, Lâm Tiểu Trư cũng vẫn ‘thủ’ rất vững lý tưởng của mình.
7 Lâm Tiểu Trư hoàn toàn tỉnh ngộ, chăm chỉ dị thường. Hành động cứu vớt của Hi Khang không có đất dụng võ, có chút mất mát, cũng có chút vui mừng. Tiểu Trư vì vào Phục Đán mà cố gắng, chẳng qua là cô cũng không tránh khỏi cố quá, cả ngày chui trong đống sách, ngay cả mặt cũng anh cũng không nhìn thấy.
8 Lâm Tiểu Trư bắt đầu cuộc sống ở đất khách trong đại học, rất không vui. Ban đầu chỉ nhìn thấy làm bác sĩ ‘đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt’, không nghĩ tới có nhiều chuyện như vậy.
9 Sáng sớm hôm sau, mẹ Hi Khang một đêm ngủ không ngon, nhìn con trai hăng hái mà có chút buồn bực, aizzz, mặc dù không thích nha đầu kia, nhưng cũng không thể làm theo các bậc gia trưởng phong kiến mà can thiệp vào chuyện tình cảm của con cái được, chỉ có thể theo anh.
10 Sau này, Hi Khang biến nhà mình trở thành kí túc xá, còn khoảng thời gian còn lại thì cắm rễ ở nhà Tiểu Trư. Mẹ Hi Khang muốn gặp mặt con cũng không dễ, trong lòng thấy hối hận, lúc nha đầu kia mới đến không nên lãnh đạm với nó như vậy.
11 Hạ qua đông đến, xuân thu đã trải qua mấy mùa, Hi Khang đã tốt nghiệp đại học, lại nghĩ tới chuyện Tiểu Trư còn hai năm nữa thì thấy không dễ chịu. Người khác đã có sợi chỉ đỏ hoàn thúy để cột rạ*, mình còn đang gửi tương tư theo ánh trăng ngàn dặm.
12 Nói gió chính là mưa, người hai nhà ngồi một chỗ thảo luận chuyện mua nhà. Tiểu Trư kiên quyết muốn mua một căn nhà nhỏ, nói là không muốn tạo thành gánh nặng lớn cho hai gia đình.