1 Chương 1Trái tim tan nátHoàng cung Đại Châu người người đều biết Mộ Dung hoàng hậu có một sở thích kỳ quái, đó là xé đồ. Thứ nàng xé không phải là đồ vật bình thường mà là gấm Bích ba Giang Nam tiến cống, có tên này không phải chỉ vì màu xanh như lá liễu non mà còn vì sự mềm mại nhẹ mỏng của nó, trên gấm xanh nhạt dệt hoa lê màu trắng, mặc lên người hệt như sóng biếc[1] hồ xuân, không có gió mà tự nhiên lay động, phiêu dật mỹ miều, khiến người ta nhớ đến một câu thơ: Hồng gấm tơ mềm, khoe thợ khéo.
2 Chương 2Tự mình đa tìnhMộ Dung Tuyết chậm rãi bước vào trong nước, nước nóng ập vào chỗ bị thương khiến nàng đau đến nhíu mày. Nhớ lại chuyện vừa rồi, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, không ngờ hắn lại dùng gấm Bích ba kia trói tay nàng vào thành giường.
3 Chương 3Vừa gặp đã yêuTháng Ba hoa hạnh nở, đầy thành tơ liễu, mai vàng mưa đổ. Một vịnh nước xuân, liễu rũ khắp thành, Gia Luật Ngạn chắp tay đứng ở đầu cầu, người cao dong dỏng, gió thổi qua tay áo, hắn chỉ tùy tiện đứng đó nhưng dường như đã thêm vài phần thanh nhã cho ba chữ “Nguyệt Nha kiều[1]” khắc trên cột đá ở đầu cầu.
4 Chương 4Khéo quá hóa vụngBùi Giản bước lên Nguyệt Nha kiều, sống chết không chịu theo Mộ Dung Tuyết về. Hắn ôm sư tử đá trên đầu khóc lóc nói: “A Tuyết, cữu cữu muốn có một nữ tế[1] ở rể, nhưng Bùi gia chỉ có mình ta là con trai, ta thật không được đâu, cầu xin muội tha cho ta đi.
5 Chương 5Túy ông chi ý[1][1. Túy ông say chẳng phải vì rượu. Ý tứ không nằm ở mặt này mà nằm ở mặt khác. ]Rời khỏi Cúc viên, Mộ Dung Tuyết lập tức hỏi: “Đinh Hương, vừa rồi dáng vẻ của ta có phải rất có phong phạm danh y không?”“Đương nhiên rồi.
6 Chương 6Vương bà bán dưa[1][1. Vương bà bán dưa, tự bán tự khen. Ý nói mèo khen mèo dài đuôi. ]Mộ Dung Tuyết cười nhẹ nhàng đưa một đôi đũa ngà voi tráng men cho Gia Luật Ngạn, nhưng hắn không nhận mà lấy trong tay áo ra đôi đũa bạc bất ly thân.
7 Chương 7Lãnh diện lang quânNói đến chuyện “bỏ trốn” kinh thế hãi tục như vậy nhưng nàng cũng không chút hổ thẹn, vì nàng cho rằng giành lấy hạnh phúc ình là một chuyện quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không phải là hành động mặt dày vô sỉ thương phong bại tục gì.
8 Chương 8Hiểu lầm sâu sắcTrong lúc phiền muộn bực bội, nàng lấy khúc lụa trắng chuẩn bị may áo mùa hè ra. Đinh Hương vội đưa cho nàng một chiếc váy cũ, “Tiểu thư, xé cái này đi, cái này mềm, dễ xé.
9 Chương 9Thì ra là vậyBội Lan hỏi: “Tiểu thư không chờ lão gia về mới đi sao?”Mộ Dung Tuyết đáp: “Ta sợ cha không về kịp, ta đích thân đi thì hơn. Sáng mai các muội đến Ngân hiệu rút năm ngàn lượng ngân phiếu về đây.
10 Chương 10Lấy oán trả ơnLúc này, ba mươi hai cô nương đã sắp xếp thành hàng theo thứ tự lúc vào cửa, Sư gia gọi tên, các cô nương trong hàng bước ra tới đứng trước bàn để Chiêu Dương vương tuyển chọn.
11 Chương 11Lòng dạ sắt đáThấy cố hương đang dần xa phía sau lưng, Mộ Dung Tuyết tuy lòng muôn phần không nỡ, nhưng hận không thể mọc thêm hai cánh lập tức rời khỏi chốn này mười vạn tám ngàn dặm để tránh bị Gia Luật Ngạn đuổi kịp.
12 Chương 12Cùng chung chăn gốiMộ Dung Tuyết một mình từ sau tường đi ra phía trước, vừa đẩy cửa mới nghĩ ra cửa phòng vừa nãy đã bị mình cài chốt rồi, không vào được.
13 Chương 13Tự liệu lấy thânNàng vô cùng thất vọng, bị hắn đả kích đến nỗi chẳng còn muốn ngủ. Nàng tự hỏi dung mạo thân hình đều không tệ, lại đối với hắn một lòng chân thành, lẽ nào hắn thật sự không có chút hứng thú nào với nàng sao? Nàng không tin, tiếp tục truy hỏi: “Ngài thật sự không thích tôi chút nào sao?”Một hồi lâu hắn cũng không đáp, tiếng thở bình tĩnh đều đặn, dường như đã ngủ say.
14 Chương 14Hoa xinh mau háiTiếng gió bên tai dường như khơi dậy vô số gợn sóng trong biển lòng. Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt nàng, rơi xuống biển hoa, điềm nhiên nói: “Xin Mộ Dung cô nương tự trọng.
15 Chương 15Đồng hành trên đườngMắt nàng sáng lên, ngẩng đầu hỏi: “Thật sao?”“Đương nhiên. ”Nàng vô cùng vui mừng, nhưng lại không dám tin, tiếp tục truy hỏi: “Ngài có cách gì?”Hắn xua tay, “Tạm thời vẫn chưa biết.
16 Chương 16Bước đi bất lựcMộ Dung Tuyết yên lành ngồi trong xe, mặt mũi hồng hào, mắt mày như họa, trông vô cùng bình thường, hoàn toàn không cần cứu.
17 Chương 17Thục phi báo ơnMinh đế không phải là một Hôn quân, trị việc quốc sự cân bằng triều chính rất có thủ đoạn, nhưng cũng không thể coi là một Minh quân, vì quá trầm mê vào đàn ca múa hát.
18 Chương 18Tương tư thành họaLão Hoàng đế nóng lòng cầu con, trong mấy ngày lần lượt sủng hạnh hết mười vị mỹ nhân, tiếp đó gia phong tước vị.
19 Chương 19Thỏa lòng mong ướcMộ Dung Tuyết ngồi trong kiệu mười sáu người khiêng, nghe bên pháo nổ vang trời, kèn trống rình rang, nàng vẫn cảm thấy không thể nào tin được.
20 Chương 19Thỏa lòng mong ướcMộ Dung Tuyết ngồi trong kiệu mười sáu người khiêng, nghe bên pháo nổ vang trời, kèn trống rình rang, nàng vẫn cảm thấy không thể nào tin được.