1 Giữa xuân tháng hai, thành nam Hàm Đan, bờ bắc sông Kỳ.
Mặt trời lặn trên bến đò, khói lượn lờ trên khu chợ đã tan. Mặc dù xuân ấm đã sang chim yến đã tới, nhưng khi trời gần tối cộng với từng cơn gió bắc thổi qua trên bến đò, lại lập tức khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
2 Đại Lương nước Ngụy.
Thành trì thành Đại Lương y theo địa thế mà xây, diện tích kéo dài mấy chục dặm, thành quách tương liên, thành cao tường dày. Mà hộ thành cùng cửa khuyết* mới được tu bổ lại lần nữa càng như muốn tuyên cáo với thiên hạ rằng: Đại Lương nước Ngụy phòng thủ vô cùng kiên cố.
3 “Ngươi đang gọi ta sao?” Nàng cười nhợt nhạt, giọng nói êm ái mềm mại, dường như mang theo vài phần khẩu âm của nước Sở.
Nàng đưa tay phải nhẹ vén tóc mai rối bời, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn Triệu Tử Phục, chậm rãi kéo mũ trùm đầu xuống.
4 Cách phủ Tín Lăng quân nửa dặm về phía nam có một con đường nhỏ vắng vẻ, một gian tửu quán được dựng lên lẻ loi ven đường.
Phủ Ngộ Quán, Trịnh Giao Phủ dạo chơi Hán Giang tương ngộ giai nhân*, ấp ủ chí nguyện tìm tri kỷ khắp giang hải, nơi này dựng lên ấy cũng vì lẽ đó.
5 Cương nhu: cứng mềm; trì sách: rong ruổi, chạy nhanh, phi nhanh (có thể hiểu nghĩa trong chương là so tài, vờn nhau)
“Nàng ta nói không giết thì là không giết sao?” Gã võ sĩ cầm đầu nói to, “Ta tận mắt nhìn thấy yêu nữ này ra khỏi phủ công tử nên mới truy theo đến tận đây.
6 Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu, nhưng người trong quán lại nghe được, hắn than nhẹ một tiếng: “Đương nhiên không phải nàng giết nàng ấy. Ta nghe bọn họ nói nhìn thấy nàng liền biết bọn họ tìm lầm người rồi.
7 Nàng lại cắn cắn môi, quay đầu nhìn sang nơi khác. Nàng trầm mặc không nói, trong ngõ sâu gió xuân nhất thời thổi qua lạnh buốt.
“Hắn và ta đều là lão hồ ly, nhưng chẳng phải đều bị tiểu cô nương này lừa…” Triệu Tử Phục cười nhạt nói.
8 Nàng kia lấy ra một chén trà từ trong bồng thương, hắt nửa chén nước còn thừa bên trong đi, dùng tay lau qua rồi xách bình rót một chén trà lạnh đưa cho Nguyệt Tịch: “Ta là Ngô nương, đây là đương gia (chồng) của ta, Công Dã Thường.
9 Lữ Doanh không khỏi kinh hãi, tuy nói ba người này bắt nàng, muốn bán nàng vào Nhã Tú phường, sự việc vỡ lở lại đục thủng thuyền để hại hai người; nhưng nàng sinh tính tình lương thiện, luôn cho rằng thế gian nhân tâm hướng thiện, sai mà biết sửa nên được tha thứ.
10 Nguyệt Tịch một thân áo trắng được đặt nằm trên tịch tháp. Ánh mắt người thanh niên chỉ vừa lướt qua mặt nàng một cái liền nở nụ cười đắc ý, nhưng khi thấy trên mặt nàng tựa như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh thì lại lập tức nhíu mày.
11 Nguyệt Tịch thấy hắn đóng cửa phòng, không giận cũng không hoảng hốt. Nàng nhìn cánh cửa hồi lâu rồi nhẹ nhàng tiến lên, vừa chạm tay vào cửa đã lập tức cảm thấy lạnh lẽo, cửa này vốn dĩ dùng sắt tinh luyện đúc thành, đẩy thế nào cũng bất động.
12 Đáy khoang quanh năm chìm trong nước, hàng hóa chồng chất, âm u ẩm ướt, trên người những thuyền phu đều mang theo một mùi tanh mặn, huống chi đệm chăn của họ.
13 Thuyền lướt trên sông, mêng mang không thấy bờ, xa xa có một chiếc thuyền, buồm giương cao, hấp tấp hoảng loạn nhắm hướng đông mà chạy.
Trước mũi thuyền đã đứng mấy người đang giơ cao bó đuốc, chiếu sáng mũi thuyền như ban ngày.
14 Chủy thủ này lưỡi mỏng mũi nhọn, chỉ nghe “Phập” một tiếng, chủy thủ vô thanh vô tức đâm vào ngực gã hán tử cao gầy, hắn hừ một tiếng, ngoẹo đầu ngã trên mặt đất, từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói một câu xin tha mà quy về tây phương.
15 Một tiểu nhị mày thẳng mắt xếch, tay chân có vẻ vụng về đi tới.
Cận Nam kéo hắn lại, nói: “Lão Bạch kiền loại tốt nhất, mấy món ăn bảng hiệu của Bích nguyệt sa các ngươi, gọi mấy cô nương nữa đến đây.
16 Cận Vi ngẩn ra, tay trái lập tức chộp tới gã nam tử này, mà gã này khẽ áp hai cổ tay, xoay một vòng ngăn cản cổ tay trái của hắn. Cận Vi đang định đưa tay phải tới ứng cứu, chợt người trong chăn gấm khẽ vén chăn, nũng nịu nói: “Sao ngài còn chưa vào? Lằng nhằng dây dưa gì nữa thế?”
Chăn vừa mở lộ ra khuôn mặt của một cô gái, chính là một trong số những người bồi bên cạnh gã nam tử này hồi chiều.
17 “Không phải ngươi nói mình là một người đại tốt sao?” Nguyệt Tịch hỏi ngược lại.
Thật kỳ lạ, từ lúc gặp nhau cho tới bây giờ nàng chưa từng cảm thấy hắn sẽ làm hại nàng.
18 “Đại ca cô cũng bị Phi Hồng bang giết ư?”
“Ừm, huynh ấy vì cứu tôi mới…” Nói đến đây Lữ Doanh bỗng nức nở.
“Cô không muốn báo thù sao?” Cận Vi khẽ thở dài.
19 Sắc xuân lụi tàn, trên sơn đạo Thái Hành, cỏ cây rậm rạp. Xa xa truyền lại thanh âm trong trẻo dễ nghe của nữ tử.
Nàng ngồi trên lưng ngựa, ngựa đi trên sơn đạo.
20 Triệu Tử Phục cười cười: “Nếu so với binh úy kỵ binh của nước Triệu ta cơ hồ cũng không phân được cao thấp. ”
Chức binh úy chính là thầy dạy kỹ thuật cho binh sĩ trong quân đội, sức mạnh kỵ binh của nước Triệu vốn nổi danh trong toàn thiên hạ, mặc dù hắn tránh không trả lời trực tiếp câu hỏi của Nguyệt Tịch, nhưng có thể so kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng với binh úy của nước Triệu quả thật đã là cực kỳ tán thưởng nàng.