1 Lúc này chiến loạn đã lâu, lại thủy chung không thấy hòa bình phủ xuống nơi loạn thế. Bắc Quốc cùng Nam Quốc, trong lúc đó lấy sông Trầm Tinh để ngăn cách, hai nước coi đây là biên giới.
2 Mặt trời mọc. Ánh mặt trời màu vàng rơi trên mặt biển màu lam, tỏa ra những vệt sáng lăn tăn, gió biển ấm áp thổi phần phật, mang đến từng trận hương hoa, xa xa truyền đến tiếng chim biển kêu.
3 Hoàng hôn ngày đó, phía chân trời hiện lên đầy những đám mây màu đỏ. Vào đêm sau, cuồng phong bạo vũ từ trên biển đánh tới. Cơn lốc cuồng bạo xé đứt vài cây đại thụ trăm năm trong biệt viện, đám nô phó như tắm trong mưa to, vội vàng bôn tẩu xung quanh, giằng co hơn nửa đêm, thẳng bận đến sau canh ba, gió mới ngừng thổi, xác định xung quanh không chỗ nào còn an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
4 Những ngày mùa hè nóng bức nhất, Trung Đường quyền thế nhất Nam Quốc, quần áo nhẹ nhàng rời khỏi Phượng thành. Hắn một thân trường sam trắng thêu trăng lưỡi liềm, cưỡi tuấn mã trắng như tuyết, tuấn dật như tiên nhân, dưới sự bảo vệ của vẻn vẹn bốn kỵ binh, nhanh nhẹn đi tới biệt viện gần biển.
5 Phượng thành ba năm sauBóng đêm, bao phủ tòa thành. Tuy nói nơi này đang trong thời chiến nhưng thủ đô Nam Quốc vẫn không ngửi thấy một tia khói lửa. Dân chúng hăng say kinh doanh chỉ vì miếng ăn, bọn quan lớn say mê những thú vui cao cấp, hàng đêm ca hát.
6 Tiếng gió. Đêm càng sâu, tiếng gió càng mạnh, gào thét qua tường đá. Ngọn lửa. Ánh lửu nhẹ nhàng, trên nền đá tỏa ra, khiến cho trong phòng trở nên ấm áp.
7 Cho dù là con tin, ở tòa thành này cũng phải trả sức lao động mới có thể đổi được mỗi ngày ba bữa cơm. Sau khi U Lan vừa nghỉ ngơi mấy ngày, Ba Na lập tức nghiêm khắc nói cho nàng biết, trong Ưng tộc không có người ăn không ngồi rồi.
8 Trận tuyết lớn đầu tiên bao trùm cả vùng đất Bắc Quốc. Trận tuyết đầu mùa này khiến cho nhiệt độ bất ngờ giảm mạnh, cũng nhuộm thành đá Ưng tộc một màu trắng không tỳ vết.
9 Yên lặng. Không biết điều gì thức tỉnh nàng. Mắt tiệp thật dài đầu tiên là nhẹ chớp, rồi sau đó chậm rãi, không tiếng động mở ra. Con ngươi trong như nước có mờ mịt cùng hoảng hốt, tầm mắt nàng lờ mờ không phân biệt được thực tế và mơ.
10 Khổng lồ lực đạo ấn chặt nàng trên giường gỗ mềm mại. U Lan bối rối đứng người dậy nhìn Kim Lẫm trước mắt, vì lửa giận trong mắt hắn mà hoảng sợ đến mức không thể nhúc nhích.
11 Khô héo. Thân thể của nàng lạnh, hai mắt của nàng tĩnh mịch, trên dung nhan tái nhợt không có bất kỳ cảm xúc nào. Nàng giống như không nhìn được, không nghe được, cũng không cảm giác được bất kỳ vật gì, linh hồn đã lùi bước đến nơi không ai có thể chạm tới, theo thời gian trôi qua mà từng giọt từng giọt khô héo, chết đi.
12 Trời chiều, khuất dần phía chân trời. Màn đêm thâm trầm, nuốt mất một tia màu hoàng hôn cuối cùng. Trong Phượng Thành, phủ đệ Quan gia yên lặng trang nghiêm, cho dù trong đêm đen vẫn được những ngọn đèn dầu chiếu sáng như ban ngày, cũng để thủ vệ đề phòng sâm nghiêm nhìn không sót thứ gì.
13 Ngày qua ngày. Không biết qua bao lâu, ký ức đã trôi qua, những máu tanh, đau đớn, nước mắt, cũng dần dần mơ hồ vào một ngày nào đó. Ngày đó, một ngày nóng bức nhất mùa hè.