1 Chiều tối, mưa nhỏ.
Trên con đường đến trường học, băng rôn màu đỏ tung bay theo gió, thỉnh thoảng còn có tiếng học sinh cười đùa, nói chuyện truyền đến.
2 Ngoại trừ có đam mê theo đuổi nghệ thuật, thích đẹp, cũng là sở thích chung của mỗi người trong học viện mỹ thuật (gọi tắt là mỹ viện). Hưng phấn cùng với ánh sáng trong mắt của nữ sinh xung quanh không thể không làm cho cô chuyển ánh mắt nhìn vào trong hội trường.
3 Dĩ nhiên, nếu như không muốn tiếp tục phơi nắng, cô có hai lựa chọn.
Một là đứng lên nhường chỗ ngồi, đứng ở giữa xe không có nắng; hai là đứng lên, trực tiếp xuống xe, sau đó chờ chuyến xe tiếp theo.
4 Sau khoảng mấy ngày, Lục Tác Viễn nhanh chóng hoàn thành vở bài tập “Quốc Sắc Thiên Hương” phải giao cho Lí Thạch Thư, loay hoay trong phòng tranh đến khi trời đen kịt.
5 "Lục — Tác — Viễn, cậu — xong — rồi!"
Lời của cô chưa nói xong, Đào Nhiễm đã lớn tiếng cắt đứt cô: "Cậu còn nói không thích người ta, không thích người ta thì cậu lấy mình so sánh với anh ấy làm gì? Cậu là.
6 Buổi trưa mấy ngày sau, Lục Tác Viễn nằm ở trên ghế sa lon trong phòng khách nhà mình, chuyển kênh truyền hình, cuối cùng rốt cuộc lại trở lại tin tức CCTV.
7 Lúc Lục Tác Viễn tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, cô vô thức đưa tay sờ đầu, dường như đã hết đau. Lật người, cô nhìn bốn phía, sư tỷ đã đi rồi.
8 Ngày hôm sau, lúc nhân viên làm việc dẫn cô đến phòng họp nhỏ, Lục Tác Viễn hơi lo lắng gặp được Lí Thạch Thư. Nghĩ tới mình vẫn nợ bản vẽ với thầy Lí, cô run rẩy muốn tránh sau lưng Tô Niệm.
9 Sửa lại bản thảo cần dùng để phỏng vấn trong tiết mục kỳ tiếp theo một lần nữa, Trình Mặc chuyển động hai vai, đứng dậy rót cho mình một ly nước rồi đứng ở bên cạnh cửa sổ.
10 Đương nhiên, cô không có ý trực tiếp hỏi, cũng không phải cô không làm chuyện này, mà cô cảm thấy chuyện này cần phải chú trọng sách lược, không thể hủy đi hình tượng tốt của cô trước mặt anh.
11 “Thật không cần. Tôi đi trước, chuyện nuôi dưỡng hoa kia, tôi trở về sẽ nhắn tin lại cho ngài. ” Cô đứng lên, lướt qua người Trinh Mặc đi ra ngoài.
“Đợi một chút.
12 Ngày thứ hai lúc ăn sáng, Lục Tác Viễn cố ý hỏi mẹ Tô vì sao mẹ Dụ Hoài Húc muốn mời cô uống trà.
Tô Niệm không chút kiêng dè, tương đối thẳng thắn thành khẩn: “Hình như có người bạn nhỏ muốn giới thiệu cho con biết.
13 Một tuần cứ qua đi trong rối loạn như vậy. Lịch để bàn cũng trong lúc không để ý bị lộn tới tuần giữa tháng mười hai, hình như trong một đêm tiệc Nguyên Đán đã bị đẩy lên chương trình hội nghị.
14 Diễn đàn nhiếp ảnh tại trường học liên tục xuất hiện, cái trước kết thúc thì cái sau liền tới. Cho nên, hôm đó sau khi xem, Lục Tác Viễn vẫn cười một phen mà hoàn toàn không để bụng.
15 Bởi vì có người bạn của Trình Mặc giúp đỡ, sự tình lập tức trở nên thuận lợi. Buổi sáng kỹ sư kĩ thuật tới hội trường xem qua tình hình, buổi chiều liền dẫn đám nhân viên làm việc tới đây tiến hành lắp đặt.
16 Khi cô đã hoàn hồn, anh đang cầm chiếc cốc sứ trắng nõn trong tay, rót nước từ bình thủy điện.
Anh đi tới đưa chiếc cốc cho cô.
"Em biết không, khi còn bé mỗi khi bị cảm, mẹ anh đều pha cho anh một ly cà phê.
17 Rời khỏi sân khấu, điều đầu tiên Lục Tác Viễn nghĩ tới là đi xem điện thoại di động.
Quả nhiên, cô không nghĩ sai. Anh đã gửi tin nhắn cho cô, hơn nữa còn gửi tới hai tin.
18 "Sao vậy?" Trình Mặc đi phía trước phát hiện cô không lên tiếng, chợt dừng lại, xoay người hỏi cô.
Lục Tác Viễn vội ngẩng đầu lên, "Khi nãy lúc nhảy hình như có xoay hơi nhiều, cho nên bây giờ em thấy chóng mặt thôi.
19 Bởi vì nhớ lại lần gặp mặt tết đầu năm, lúc ra cửa chúc tết vào ngày mùng một, Lục Tác Viễn cảm giác mình có chút không muốn mặc đồ mới. Loại cảm giác này giống như khi còn bé, lễ mừng năm mới được mặc quần áo mới, ngoài mặt nhảy cẫng hoan hô, trong lòng lại lo lắng căng thẳng muốn chết, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ làm dơ quần áo mới thì ngày hôm sau không thể mặc.
20 Thiên phú hội họa của cô được phát hiện vào năm cô ba tuổi. Lúc đó, cô còn chưa dùng đũa thành thạo nhưng lại có thể dùng phấn viết bảng vẽ nguệch ngoạc ra hình ra dáng.