41 Trình Mặc rất phối hợp gật nhẹ đầu, sau đó quay về phía mọi người, dùng giọng nói cuốn hút bắt đầu: “Lúc mọi người thưởng thức bức tranh, có thể thông qua bức tranh để hiểu được niềm vui hay bi thương trong đó, không biết mọi người có tò mò không, lúc những họa sĩ của chúng ta sáng tác thì làm sao để họ đưa những ý cảnh khác nhau lên ngòi bút, vẽ trên giấy?”
Là một vấn đề rất hay.
42 Lâm Thư Phàm biết rõ về sự sắp xếp là một ngày trước hôn lễ, Lục Tác Viễn nhìn cô kích động che miệng không nói nên lời, đột nhiên cô cảm thấy hâm mộ, rất hâm mộ.
43 Một tiếng ‘ông nội’ rất uất ức, hiệu quả rất nhanh chóng. Mặc dù trong thời kỳ chiến tranh, ông nội Lục có thể nằm cạnh quân địch dao dài pháo đạn, là con người sắt đá, nhưng trước mặt Lục Tác Viễn, cuối cùng vẫn là người ông hiền lành.
44 Giọng nói trầm bỗng du dương, kết hợp với vẻ mặt điển trai mà lại đầy phức tạp và tò mò của Giang Tử Tề, chỉ có thể dùng từ “hứng thú” để hình dung moi mọi thứ.
45 Đến khi nhân viên phục vụ gọi cô, Lục Tác Viễn mới nhớ vừa rồi cô quên không nói với anh chuyện có điện thoại. Gọi vài cuộc điện thoại quốc tế, cũng không chừng là có chuyện gấp.
46 “Cái này thì quá xa xỉ thì phải? Quá phá của rồi. ” Cô mấy máy mỗi, nói khẽ.
Trình Mặc vờ như không nghe thấy ý kiến của cô, tiếp tục ý tưởng của mình, “Có thể tìm một người bạn là nghệ nhân làm làm gốm, nhờ cậu ấy vẽ mặt trăng màu đỏ trong chén, bảo đảm sẽ 'Một vầng hồng nguyệt giữa tầng không, hử hử như sinh (1) nơi bát sứ', thấy thế nào?” (ViVu (1): sống động như thật)
Không đợi Lục Tác Viễn có phản ứng, anh lại nói tiếp, “ Hoặc cũng có thể thế này, anh nhớ không lầm thì bộ chén kia còn có một cái khay sứ màu trắng.
47 Giang Tử Tề nói, phàm là người ngang ngược có dã tâm, mới ra đời thường hay liều mạng không sợ chết, tuy hiện tại đã sống an nhàn sung sướng, nhưng bản chất yêu thích mạo hiểm vẫn còn đó,.
48 “Thực ra lúc trước, quả thật là ông có bị ngã, nhưng mà không nghiêm trọng, chẳng qua mấy người chú Lý lo lắng quá, bắt ông đến bệnh viện ở vài ngày. ” Ông cụ Trình hoạt động mắt cá chân, muốn chứng minh, “Mấy đứa xem, thực sự là ông không sao mà.
49 Cuối cùng thì hai người họ cũng không đến nơi có phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần để tản bộ mà trực tiếp lái xe vào nội thành. Bởi vì giữa chừng, Lục Tác Viễn lại bỗng nhiên nhớ ra, cô phải đi mua dụng cụ vẽ tranh.
50 Lúc Trình Mặc thức dậy đã không nhìn thấy Lục Tác Viễn rồi, ngay sau đó anh ở trong phòng cô thấy được hình ảnh một già một trẻ dưới tầng đang đánh Thái Cực quyền cùng nhau.