1 Ở cửa ra của sân bay quốc tế Tô Hải.
Lam Phong mặc một chiếc áo sơ mi có viền màu xanh, vạt áo được dém gọn trong chiếc quần dài bình thường làm lộ rõ thân hình cao lớn khí khái.
2 “Hà!”
Trong thang máy, Lam Phong thở phào nhẹ nhõm: “Mình đoán không sai mà, quả nhiên là tìm đúng người rồi. Dương Tiểu Mỹ thật sự rất ghét những người đi cửa sau, còn may lúc đó cô ta không nhìn lá thư kia, nếu không mình chẳng thể nào làm một nhân viên nho nhỏ được, khiêm tốn mới là tốt nhất.
3 “Ha ha, tao còn tưởng là ai, hóa ra là người mới, sao nào? Mày định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?” Trình Phi lạnh lùng nói.
“Tuy nhiên, chỉ sợ mày không có bản lĩnh này!”
Trình Phi vừa dứt lời, mấy tên đàn ông bên cạnh hắn ta đều đứng lên, đăm chiêu nhìn Lam Phong đi đến trước mặt Trình Phi.
4 “Thằng nhóc này, mày muốn chết à?”
Thấy bàn tay mình bị tóm chặt, mặt Văn Tường xanh mét, hắn ta lạnh lùng mở miệng: “Mày có tin là ông đây đuổi mày ngay lập tức, cho mày cuốn xéo liền không?”
Văn Tường giơ bàn tay kia lên định đánh vào mặt Lam Phong.
5 "Yên tâm đi, chúng ta sẽ không bị đuổi việc đâu. " Lam Phong nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Cam Tiểu Hàm liền lên tiếng an ủi.
"Sao anh chắc chắn vậy?" Tâm trạng của Cam Tiểu Hàm đã tốt hơn rất nhiều.
6 Trước cánh của màu xanh của quán bar, Lam Phong và Cam Tiểu Hàm nhảy xuống taxi.
“Cam Tiêu Hàm, cô sợ không?” Lam Phong đứng trước cửa quán bar, quay đầu hỏi Cam Tiểu Hàm.
7 "Tôi hỏi lại lần nữa, người phụ nữ của tôi - Tô Hàn Yên đang ở trong này sao"? Âm thanh lạnh như băng phát ra từ miệng Lam Phong như khiến người ta rơi vào vòng tuần hoàn của chốn địa ngục.
8 Hơn năm giờ sáng ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Lam Phong đã rời giường, thay đồ thể thao rồi chạy bộ dọc theo bến Giang Lộ, khoảng hai tiếng sau, hắn ăn sáng và trở lại khách sạn tắm rửa, thay quần áo rồi bắt đầu đến công ty.
9 “Khụ khụ… được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa, tôi có chuyện muốn tuyên bố. ”
Đến tận lúc không thể nhìn tiếp được nữa, Lâm Nguỵ Đông mới ho khan vài cái thì Lam Phong mới dừng lại, không bạt tai Văn Tường nữa.
10 Đến khi Tô Hàn Yên hồi phục lại tinh thần, trùng hợp nhìn thấy Lam Phong đang ngây ngốc nhìn mình, sắc mặt bỗng chốc lạnh xuống: “Lưu manh!”
“Lưu manh? Sao tôi lại thành lưu manh rồi? Cô đúng là không biết thưởng thức.
11 Hai mươi mốt chiếc xe thể thao quý giá đang xếp ngoài cửa công ty, ở giữa có một hình vẽ lớn. Hình vẽ được phủ kín bằng hoa hồng diễm lệ, giữa những đóa hoa là hơn mười chiếc vòng cổ làm bằng kim cương chạm khắc hàng chữ to bắt mắt “Tô Hàn Yên! Anh yêu em”.
12 Tống Thiên Vũ cố nén tức giận trong lòng, khẽ cười nói: "Tôi là bạn của Hàn Yên, tôi đến đây vì cần nói chút chuyện với anh. "
"Là sao? Tôi không nhớ Hàn Yên có người bạn như anh đấy.
13 "Cũng tạm!"
Tô Hàn Yên nhìn thoáng qua vẻ tự hào của Lam Phong, bình tĩnh nói.
Trên thực tế trong lòng Tô Hàn Yên không bình tĩnh như bề ngoài cô thể hiện mà tràn ngập kinh ngạc, thậm chí chấn động.
14 “Chút mánh khóe cỏn con này thì có tác dụng gì chứ?”
Nhìn những chiếc lốp xe bị nổ văng tứ tung, Lam Phong lạnh lùng cười lạnh, tay cầm vô-lăng, chân đạp mạnh bàn phanh, trong thời khắc này cả chiếc xe theo quan tính bay lên, chiếc xe bay lên cao hơn hai mét, đâm vào đuôi chiếc Audi màu đen.
15 “Sợ rồi sao?”
Từng hành động của Lam Phong đều bị Lâm Nhược Băng nhìn thấu, điều này càng khiến cô khinh thường hắn hơn.
“Ai. . . . Ai sợ ai chứ?” Lam Phong tiếp tục vén tay áo lên: “Cô nói đi, cược cái gì?”
“Nếu như tôi thắng, anh dạy tôi đua xe nhưng khi gặp tôi phải gọi tôi bằng sư phụ.
16 "Bắt cóc? Bắt cóc gì? Tối hôm qua chị Hàn Yên bị bắt cóc á? Sao không nói gì cho em biết?" Vừa nghe Tô Hàn Yên nói thế thì Lâm Nhược Băng giật hết cả mình.
17 Khách sạn Khải Duyệt.
Lam Phong quay trở lại phòng của mình, kiểm tra cẩn thận hết một lượt đến khi không phát hiện dấu vết có người từng đi vào, sau đó mới đi đến phía trước giường trong phòng ngủ, kéo chiếc vali xách tay màu bạc ra khỏi gầm giường.
18 "Ầm!"
Cửa lớn vốn được đóng chặt bị Lam Phong đá văng ra một cách thô bạo.
Ban đầu còn cho rằng mấy người đó đang ở chỗ này, đánh rắn động cỏ sẽ làm người hầu và bảo mẫu bị thương, Lam Phong mới lén lẻn vào trong nhưng không ngờ mấy tên kia lại không có ở đây, chỉ có một gã được gọi là Phi ca, thế nên Lam Phong cũng không cần che giấu nữa làm gì.
19 Lúc Lam Phong đi vào phòng làm việc thì vẻ mặt mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn hắn bằng con mắt kỳ lạ, người này dám xen vào chuyện tình cảm của thiếu gia tập đoàn Lam Thiên, mà dáng vẻ tổng giám đốc lúc đó còn ngầm chấp nhận nữa chứ.
20 “Anh Văn Tường, anh sao vậy?”
Đường Hồng khó hiểu nhìn theo ánh mắt của Văn Tường thì nhìn thấy dòng chữ lớn trên máy vi tính, sắc mặt lập tức thay đổi, miệng hét chói tai: “A.