21 (* Là một món cơm của ý ăn kèm với nước sốt kem làm từ táo)
Lát sau, Lam Phong liền ngồi xuống đối diện với Thanh Nhã, giọng nói ôn hòa của Lam Phong vang lên: “Thanh Nhã, chúng ta lại gặp mặt, xem ra chúng ta rất có duyên.
22 Ăn cơm trưa xong, ròng rã cả một buổi chiều Lam Phong đều ngồi ngây ngốc trong phòng làm việc, lại chẳng có việc gì để làm, thật sự là nhàm chán đến phát sợ.
23 “Cái gì? Điều này sao có thể?”
Nghe được lời nói của Lam Phong, trên mặt đám người tên tóc xù tràn ngập không thể tin.
Sau giây lát, bọn chúng đều ôm bụng không hề để ý đến hình tượng mà phá lên cười ha ha.
24 "Khà khà, tới là tốt, để ông lớn chơi với em trước, lát nữa chúng ta lên giường vui vẻ sau…"
Nhìn thấy sự tấn công của Lâm Nhược Băng, Bạch Thần mỉm cười, người hơi nghiêng một bên, tránh thoát, đồng thời tay phải trực tiếp bắt tấy tay của Lưu Nhược Băng.
25 "Nếu ai dám trốn tránh, thì con mẹ nó chờ bị tra hộ khẩu đi!"
Nghe thấy lời của Bạch Thần, sắc mặt của bọn họ đột nhiên biến đổi.
Mặc dù bọn họ cũng không biết Bạch Thần rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng mọi người cũng có thể cảm giác được hắn ta rất đáng sợ.
26 Khách sạn Khải Duyệt.
Lam Phong cẩn thận đặt Lâm Nhược Băng đang ngủ say xuống giường.
Nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của cô cùng thân hình nóng bỏng mà cho dù là võ phục cũng không che dấu được, Lam Phong hít sâu một hơi, dứt bỏ tạp niệm trong lòng, sau đó động tác vô cùng cẩn thận kéo ống tay áo và ống quần của cô.
27 Trong phòng làm việc của Giám đốc.
“Thế nào?”
Văn Tường nhìn thấy Đường Hồng đang giận dữ đi tới, liền vội vàng hỏi.
Đường Hồng lắc đầu bất đắc dĩ: “Thằng nhóc đó thật khó chơi, còn muốn tôi chạy đến Bắc Tân mua sữa đậu nành cho hắn, thật không biết phải trái.
28 Ba giờ chiều, đúng lúc Lam Phong chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc tới phòng Tổng Giám đốc ở tầng tám, hắn một mình trong phòng làm việc quả thực rất nhàm chán, vả lại việc hắn đến chỗ Tô Hàn Yên uống trà chiều dường như đã thành thói quen.
29 “Mày nói gì? Mày không phải là phục vụ ở đây sao?”
Kim Thái Chung nắm chặt tay lại, gương mặt đỏ bừng, tiếng nói tức giận từ trong miệng hắn truyền ra.
30 “Rầm rầm rầm…”
Người phản ứng nhanh nhất lại là Kim Thái Chung đang đứng bên cạnh, vội vàng quỳ xuống trước mặt Lam Phong, dập đầu liên tục: “Anh Phong tha mạng, là do em có mắt không thấy Thái Sơn nên đắc tội anh Phong, xin anh Phong tha thứ…”
“Còn cái này là chút bồi thường nho nhỏ của em.
31 Đường Tân Giang.
Lam Phong mang vẻ mặt buồn rầu ngồi bên bờ sông, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, hắn muốn đòi một câu trả lời hợp lý từ cô bé kia.
32 Ngày hôm sau, đúng vào lúc năm giờ sáng thì Lam Phong rời giường, sau đó thực hiện việc chạy bộ sáng sớm dọc theo con đường Bắc Tân.
Đón gió thổi từ con sông vào lúc sáng sớm, nghe tiếng nước sông chảy cuồn cuộn, nhìn thấy bóng dáng gợi cảm đang chạy ở phía trước, tâm trạng của Lam Phong rất yên tĩnh và tốt đẹp.
33 “Cô vẫn nên nghỉ ngơi một lát đi, ở đây giao cho tôi là được rồi, tôi cũng không muốn bị cô xem như một tên nhu nhược. ”
Giọng nói thản nhiên từ miệng Lam Phong truyền ra, trong ánh mắt kinh ngạc của mỹ nữ, Lam Phong siết chặt tay và tấn công thẳng tới chỗ hai kẻ lưu manh đang quay ống tuýp đập xuống nền đất.
34 Khi Lam Phong vừa tắt trò chơi đi, Nhược Thanh Nhã mặc đồng phục nghiệp vụ đi vào phòng làm việc, giọng nói trong trẻo vang ra: “Lam Phong, Tô Tổng tìm anh.
35 Lam Phong vừa thấy di động rung lên, một cơn nhức đầu liền ập tới, hắn ấn vào nút nghe của điện thoại.
"Này Lam Phong, anh đang ở đâu đó?" Điện thoại truyền đến âm thanh hối hả của Lâm Nhược Băng.
36 “Lam Phong, chúng ta thật sự có thể thắng sao?” Lâm Nhược Băng nhìn lên màn ảnh chiếu trực tiếp, lúc này hai chiếc Ferrari và Audi đang thi nhau phóng nhanh như những cơn lốc, nhìn chiếc Land Rover bị bỏ lại phía sau, Lâm Nhược Băng hơi lo lắng hỏi.
37 “Lúc nãy anh đi đâu thế?”
Lâm Nhược Băng nhìn Lam Phong đang ngồi lại vào ghế phụ, tò mò hỏi.
“Cô đoán xem?” Lam Phong mỉm cười.
“Đặt cược hả?”
“Tôi không có tiền để đặt cược đâu.
38 Trên chiếc Ferrari, Lâm Nhược Băng ngơ ngác nhìn Lam Phong điều khiển tay lái, trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, tốc độ tay như thế, khả năng biến hóa như thế, thao tác như thế, quả thực không phải người thường.
39 Khi Lam Phong và Lâm Nhược Băng đi đến khu đặt cược, toàn bộ đại sảnh đã sớm không còn khách, ở đó bây giờ chỉ có một đám người mặc đồng phục màu đen, trên tay mỗi người đều cầm một con dao sắc bén.
40 "Đắc tội với tôi thì chết là đúng rồi, giờ thì anh hãy bình tĩnh nói cho tôi biết, anh muốn chết như thế nào đây?"
Thiên ca nghe được lời nói lạnh lùng của Lam Phong rồi nhìn Lam Phong cầm dao đi từng bước tới, hắn ta liền tỏ vẻ hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái đang run lên không ngừng, thật ra hắn ta chỉ là một tay đua, một tay đua không hơn không kém, bình thường bên cạnh hắn ta luôn có người bảo vệ, thật sự chưa từng gặp phải tình huống như thế này, hắn ta thật sự là sắp bị dọa cho tiểu ra quần rồi.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường, Đô Thị, Ngôn Tình
Số chương: 50