1 Tim Nhật Phương đập hỗn loạn trong lồng ngực chẳng khác nào chú bướm con bị vướng vào vợt khi thêm lần nữa mắt cô chạm phải cái nhìn cháy bỏng của người đàn ông mặc vét trắng.
2
Nhã bước vội theo khi Đan Tâm kéo anh tới trước để giới thiệu với một người mà cô quảng cáo là "xa lạ hoàn toàn nhưng đảm bảo khó ai rời được khi gặp và trò chuyện"
Anh đã cười thật tươi để khỏi phải reo lên vì trước mặt mình là Nhật Phượng.
3
Nhật Phượng bối rối gật đầu chào, anh ta mỉm cười đáp lễ, rồi anh mắt nhanh chóng chuyển sang Nhã, giọng đùa cợt thật. . . dễ ghét
- Mày tài thật đó Nhã! Định làm học trò của cô Phượng hay sao?
Con bé Tú giảy nãy:
- Con không chịu, cô Phượng là của con
Thiên bật cười:
- Có ai dành cô của con đâu là lo, cậu với cậu Nhã sợ bị phạt vì không thuộc bài lắm.
4
Tiếng cười ồn ào lẫn tiếng khui bia tạo thành âm thanh khó chịu. Phượng địng kéo bé Hoài Tú ra ngoài thì Thiên lại gọi to:
- Ba mẹ Hoài Tú đâu? Ra chụp với con gái vài "pô" chứ! Mau lên! Mau lên! Đan Tâm đâu rồi!
Phải chờ gần 5 phút mới thất Đan Tâm lôi chồng đến.
5
Dậy đi công chúa ngủ trong … mùng!
Nhật Phượng lười biếng lăn một vòng rồI quơ tay tìm chiếc gối ôm. Cô vờ không nghe Nhật Linh gọi
- Phượng! Dậy chưa?
Vừa gọi Linh vừa tháo dây ở bốn góc cho cái mùng sụp xuống phủ lên người Phượng.
6
Mặt Thiên nghệch ra khổ sở. Anh ấp úng:
- Chuyện này ngoài dự kiến của tôi. Có lẽ tại Nhã chờ lâu quá, hắn thất vọng.
- Không phải anh Nhã chờ lâu, không phải anh ấy thất vọng gì hết.
7
- Sao tối nay về sớm vậy? Không có mục nào hấp dẫn hết à?
Buông người xuống cái phô tơi to và mướt như lông thú, Nhã lười biếng lắc đầu thay cho câu trả lời.
8
Thiên nheo mắt:
- Đúng vậy không? Hay mày muốn con bé đau khổ ấy phải nhớ đến mày nhiều hơn vì mày đã phớt lờ coi em như pha, mặc xác luôn thằng bạn vì mày mà bị mắng mỏ đủ thứ?
Lơ lơ lửng lửng kiểu nửa đùa nửa thật Nhã nói:
- Tao đâu tệ dữ vậy Thiên.
9
Hoài Tú thì thầm bên tai Phượng với vẻ đầy bí mật:
- Cậu Nhã ở ngoài vườn đó cô Phượng. Cậu Nhã nói…
Nghiêm nghị nhìn con bé, Phượng ra lệnh:
- Bây giờ viết chính tả.
10 Nhật Phượng ngần ngừ một chút rồi đưa tay bấm chuông, cô hồi hộp, không biết mình sẽ gặp ai ra mở cổng. Cô biết đến đây tìm Nhã thật là chẳng hay, vì mẹ cô luôn dạy rằng “trâu đi tìm cột” chớ không nơi nào để Xảy ra chuyện “cột đi tìm trâu” trong quan hệ nam nữ.
11
Cậu Thiên ơi! Bà ngoại Tú mời cậu vào nhà, nhà có khách.
Vừa châm thuốc hút, Thiên vừa hỏi:
- Ai vậy Nguyệt?
Con bé tên Nguyệt cười cười:
- Dạ… bác sĩ Tường Vân.
12
Ra vẻ am hiểu tâm lý phụ nữ, Nhã nheo mắt:
- Tại mày thờ ơ quá nên nàng cảm thấy cô đơn. Tường Vân làm bộ làm tịch chẳng qua muốn… chàng chú ý đến mình nhiều hơn nữa đó thôi.
13
- Sao lại giận anh? Em có biết suốt hai tuần nay anh muốn điên lên vì nhớ em không?
- …
Nhã tủm tỉm cười, anh nhẫn nại chờ nghe Phượng nói, nhưng cô xoay lưng về phiá anh, mắt lơ đễnh nhìn ra sân nơi Hoài Tú đang chơi một mình với con chó điện tử biết sủa, biết đi, và biết cả… ngoáy tít đuôi mừng.
14 Bỗng dưng Phượng nhớ giọng anh ấm như nốt nhạc trầm, thì thầm nói lời yêu rồi thái độ hơi diễu cợt khi cúi xuống hôn cô. Lúc đó mọi cái diễn ra với Nhã dễ dàng tự nhiên quá, sao bây giờ anh lại khó hiểu như vậy? Cô chợt hốt hoảng nhận ra khoảng không mơ hồ giữa hai người khi nghe Nhã khẽ khàng: “Yêu một người không đơn giản chút nào hết”.
15
Phượng đổ bướng lên:
- Anh nói nghe lạ ghê! Nhà của chị Tâm cũng như nhà của anh Thiên. Ảnh muốn ghé lúc nào chẳng được. Em chỉ là con nhỏ sinh viên nghèo dạy kèm con nít, có đáng gì đâu để ảnh phải quan tâm.
16 Thiên ngồi làm thinh trước cơn thịnh nộ bất ngờ của Phượng. Anh biết cô tin tưởng tuyệt đối Nhã, anh có nói gì đi chăng nữa cũng là những lời nói xấu.
17 Vứt chiếc túi xách đựng tập vở lên bàn. Nhật Phượng nằm vật xuống giường rã rời mệt mỏi. Một tuần lễ đánh vật với thi cử đã xong, cô gầy rộc người thấy rõ.
18 Suy đi nghĩ lại. Phượng thấy mình có được gần gũi Nhã là bao, anh luôn là người chủ động trong việc gặp nhau. Chỉ ngồi bên anh vài lần trong các capheteria ấm cúng, sang trọng là Phượng đã hạnh phúc lắm rồi, cô không đòi hỏi gì hơn vì cô nghĩ Nhã luôn luôn là người chừng mực, anh biết giữ tình yêu trong sáng của hai người.
19
Tối nay anh đến đây vì em hay vì ai hở Nhã?
Bước lại gương, cô nhìn kỹ mình lần nữa, rồi chậm chạp chải mái tóc dài quá vai, màu nâu mềm như tơ.
20
Phượng vùng vằng:
- Em ghét anh ta lắm!
Nhật Trung nghiêm trang:
- Nhưng em cũng không ưa anh Nhã chứ?
- Ơ! Anh lại nói tầm bậy.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Võng Du, Đô Thị, Xuyên Không
Số chương: 79