21
Rốt cuộc Nhật Phượng cũng kiếm được cách vào nhà Thiên lúc anh đã đi làm, cô nhất định tìm gặp Nhã cho kỳ được.
Con bé Nguyệt ra mở cửa phải chưng hửng khi thấy Hoài Tú cười khoe hai chiếc răng mới thay to như hai tấm thớt.
22
Dẫy nãy lên, Hoài Tú lăc đầu:
- Con không chịu! Cô chưa gặp bà ngoại con mà đã đòi về.
- Thì còn hôm khác… cô sẽ tới nữa…
Quen thói con cưng được chiều chuộng, Hoài Tú hăm dọa:
- Cô Phượng về con khóc liền!
- Nhưng bây giờ xuống nhà chớ, không lẽ cô với con ở đây hầu Phật hoài sao?
Hoài Tú đưa Phượng đi cầu thang dẫn vào bên trong nhà.
23 Dứt lời Thiên đứng dậy để Mặc Nhật Phượng ngồi thừ ra chiếc xích đu. Những lời anh vừa nói ra làm Phượng choáng váng. Linh tính cho cô biết hình như Thiên không nói dối, cô chẳng hy vọng gì nữa rồi.
24
Mưa dữ dội suốt ngày hôm qua, và cả ngày hôm nay. Nhật Phượng ngồi co ro trong nhà nhìn ra sân, nơi có những cái bong bóng phập phòng. Bà Nga nhắc nhở cô bằng giọng lo lắng:
- Sao con không chịu bóp chân cho mau hết.
25
Uyên nhếch môi:
- Mày kể chuyện này giống chuyện đàn kiến vào kho tha gạo của vua quá! Mau lên thằng cà kê, cuối cùng thì sao?
Vẫn từ tốn, Minh đáp:
- À! Kiến thì tha không hết kho gạo của vua, nhưng gã thợ may lại đạt được mục đích với cô Út.
26
Phượng nhắm mắt lại, cô tưởng tượng gương mặt hốt hoảng, khổ sở của Nhã và thấy thương anh quá sức. Thế là toàn bộ cơ nghiệp của anh tiêu tan rồi!
Nhật Phượng than thở:
- Sáng mai tôi muốn gặp Nhã để an ủi cho anh ấy đỡ buồn! Anh có thể…
Thiên lắc đầu:
- Không được đâu! Nhã đang lo chạy cho ra vé máy bay.
27
Nhật Phượng thoáng thấy trong mắt Nhã có chút gì ngạc nhiên lẫn khó chịu khi anh nhận ra người bước theo sau Thiên là cô.
Nhã đang ngồi trên giường, anh chẳng hề đổi tư thế khi Thiên nói:
- Giao Nhật Phượng cho mày! Hai người cứ chia tay chia chân thoải mái nhé!
Cánh cửa phòng khép lại, Phượng bối rối nhìn quanh.
28
Anh chỉ nói vỏn vẹn:
- Em không tin rằng anh thật sự yêu em, yêu em hơn cả cuộc sống hay sao?
Một nụ cười mỉa mai cam phận hiện ra trên đôi môi đang cố gắng mím lại, nụ cười ấy của Nhã làm cô thấy mình độc ác với anh.
29
Thiên nóng nảy hỏi như quát:
- Nhật Phượng đâu?
Nhã có vẻ khiêu khích:
- Về rồi! Có gì không? Cám ơn mày đã đưa cô bé tới! Buổi cuối cùng ở thành phố này thật tuyệt!
Dứt lời Nhã nháy mắt một cái và lừng thừng quay ra khỏi “Vườn địa đàng”.
30
Véo Nhã một cái nên thân, Ánh Tiên kèm theo mắt liếc sắc như cứa vào da:
- Anh nói mà không sợ anh Thiên gì hết. Coi chừng ảnh làm đám cưới trước tụi mình đó chứ.
31
- Alo! Em muốn nghe chị Thủy Tiên - Nhật Phượng kể chuyện… Chị Nhật Phượng em mới chịu à
- Chi Nhật Phượng bận máy rồi bé ơi! Chị kể thay chị ấy có được không? A lo! A lo!
Hồng Nhung nhún vai, bỏ ống nghe xuống.
32
Đang thừ người ra với suy nghĩ, Phượng chợt nghe ba gọi dưới nhà. Cô buông chiếc gối ôm, ra khỏi giường và bước xuống cầu thang.
Đến phòng khách cô ngạc nhiên trợn tròn mắt khi thấy ba mình đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ thân tình với bà Mẫn Quyên.
33
Giọng Phượng tò mò:
- Cậu con bệnh gì vậy?
- Chị Nguyệt nói là bệnh gì… để con nhớ coi? À… Bệnh cảm mạo thương nàng. Bà ngoại bảo là bệnh này nguy hiểm và khó trị lắm!
Phượng tủm tỉm cười.
34
Việc Nhật Uyên tuyên bố tuần sau gia đình Sơn sẽ sang tính chuyện cưới xin khiến buổi tối trong gia đình sôi động hẳn lên. Sau khi ngồi nghe Uyên trao đổi với ba mẹ xong, Nhật Trung lên tiếng trước:
- Mừng là chị đã bỏ cuộc chơi, dù lúc này cũng hơi trễ rồi đó!
Nhật Uyên hất mặt khó chịu:
- Cái gì mà bỏ cuộc chơi hả thằng ma đầu?
- Em nói theo Hàn Mặc Tử ấy mà! Ông ta từng tiếc rằng:
“Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Coi kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi”
Chẳng biết chị theo ông gà tồ Sơn có anh chàng tốt mã nào tiếc không nhỉ
Ông Phong gật:
- Cũng là mày nữa! Lúc nào cũng nổ lốp bốp, đàn ông gì không chững chạc đàng hoàng tý nào cả.
35 Nhật Phượng thơ thẩn một mình trong vườn địa đàng, đây quả là nơi lý tưởng nhất giúp tâm trí và thần xác thư giãn sau những giây phút căng thẳng vì công việc.
36
- A cô Phượng, cô Phượng nè cậu Thiên ơi!
Chẳng đợi Phượng cất nón, tháo gang tay, Hoài Tú nắm lấy tay cô kéo tuốt vào nhà. Lên đến giữa cầu thang Phượng thấy Thiên hấp tấp bước xuống.
37 Tại sao cô lại đâm đầu tới đây? Anh ta có làm vơi bớt được buồn đau nơi cô đâu? Trái lại Thiên không dấu vẻ thích thú hả hê khi thấy cô khóc thút thít.
38 Ánh Tiên cười tít mắt khoe với bà Mẫn Quyên một xấp hình và thơ của Nhã. Cô ta là mẫu người vô tư và hời hợt, biết đâu cô ta cũng là nạn nhân của Nhã không chừng? Nhật Phượng ngồi thỏm trong chiếc ghế to êm như nhung để quan sát Tiên.
39
Vừa đặt mình xuống giường, chưa kịp vớ tay lấy cái gối ôm “yêu dấu” vào lòng Nhật Phượng đã nghe giọng Nhật Linh lạnh tanh:
- Ra biểu coi Phượng.
40
Phượng lầm lì:
- Mặc xác các người đó. Em chán ngấy mọi thứ.
Ôm chiếc gối ôm vào lòng, Phượng nằm im ngao ngán, hôm nay đúng là ngày vô sơ từ cuộc tình, cô chua chát với ý nghĩ hài hước đó.