1 Bi kịch của Ngô Song bắt đầu vào một buổi trời trong nắng sớm.
Sáng sớm hôm đó, Ngô Song ra khỏi nhà chạy bộ trên đoạn đường mà mọi ngày cô vẫn chạy qua.
2 Lên báo
Sáng sớm, Ngô Song ở trên đường làm việc nghĩa, rất nhanh sau đó bản tin buổi sáng đã có ngay tiêu đề < gặp="" chuyện="" bất="" bình="" không="" buông="" tha,="" mỹ="" nữ="" đi="" đường="" tay="" không="" bắt="" cướp="">> Tiêu đề nhanh chóng lan truyền trên các trang web.
3 Tuy rằng lão Du đã dặn dò, không để thân phận của Phương Thiếu Tắc bại lộ, nhưng Ngô Song vẫn đem vị "đích tôn" không ai bì nổi này đi giới thiệu cho mọi người, vẫn gây kinh động đến bọn họ.
4 Bây giờ đã có thể so với người trong giới giải trí. Chỉ trong lúc nghỉ trưa, tin tức Ngô Song thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ đã loan ra khắp công ty, bao gồm các đồng nghiệp cấp dưới ở tổ kế hoạch.
5 Văn phòng của Ngô Song cách âm rất tốt, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng quát lớn của cô. Cho nên khi Phương Thiếu Tắc đi ra liền bị bộ ba "bát quái tinh*" quây quanh.
6 Nghe đến tiếng gọi của Phương Thiếu Tắc, trong nháy mắt, tâm trí Ngô Song rối loạn cả lên, thiếu chút nữa là cô té ngã ra đất rồi.
"Cẩn thận. " Phương Thiếu Tắc duỗi tay, nhanh nhẹn giữ Ngô Song trong vòng tay của mình.
7 Ngô Song thấy chuyện bất bình, giữa đường rút đao tương trợ, nên cô cũng vô tình nổi tiếng trên Wechat. Chính vì thế, mọi người trong công ty thay đổi, nhìn Ngô Song với ánh mắt thiện cảm hơn.
8 Đã ngã bài với Phương Thiếu Tắc, Ngô Song có ý nghĩ "Cùng lắm là từ chức không làm!", hầm hầm quay về công ty.
Về đến văn phòng đã bị đám người Ngũ Hoa vây quanh, quan tâm hỏi: "Chị Ngô Song, nghe nói chị đến cục cảnh sát cho lời khai, còn bị rất nhiều phóng viên bao vây nữa, là thật sao?"
Ngô Song ngẩn người: "Sao cô lại biết?"
"Tất cả mọi người đều biết mà.
9 "Đừng để ý đến bọn họ, tôi thích chị. "
Những lời này của Phương Thiếu Tắc giống như một loại ma chú, muốn quên cũng không quên được. Làm cả ngày Ngô Song cứ thất thần, chẳng thể nào tập trung làm việc.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục đích Ngô Song đến võ quán luyện nhu đạo là để giải tỏa áp lực, không ngờ tên Phương Thiếu Tắc lại lén lút theo cô tới tận đây.
11 Ngô Song phá lệ, nói muốn mời mọi người đi ăn khuya. Phương Thiếu Tắc là người đầu tiên hưởng ứng, từ trên sàn nhà đứng lên, đâu còn quan tâm đến đám người kia còn quỳ hay đứng, tung tăng chạy đến trước mặt Ngô Song.
12 Từ lần trước làm màu đi Maybach, diễn một vở "anh hùng cứu mỹ nhân", sau đó bị Ngô Song mắng một trận như phun máu chó vào mặt. Phương đại thiếu gia của chúng ta đã ngoan ngoãn hơn, không biết lấy đâu ra một chiếc xe bình thường khác, không tính là nhỏ.
13
Văn phòng lão Du.
"Liêu tổng, đây là hạng mục dự án gần đây nhất, mời ngài xem qua. " Lão Du cung kính đem văn kiện đưa cho Liêu Tiến xem.
14
"Tin nóng, tin nóng đây!!!!" Ngũ Hoa hấp tấp chạy vào phòng làm việc của tổ mình. Khối thịt mỡ trên mặt thiếu chút nữa cười ra nếp gấp, "Các người nói thử xem, tôi vừa thấy gì trong WC? Ai u má ơi, buồn cười chết mất thôi!"
"Có gì mà làm ghê vậy, cô thấy quỷ sao?" Tiểu Trà bị làm cho hoảng sợ, tức giận hỏi.
15 Hiện tại đang là giờ ăn cơm trưa, gặp nhau ở nhà ăn cho công nhân là chuyện bình thường. Nhưng đám người Vương Trường Tuấn kia khẳng định là cố tình tìm tới, ý muốn mang nhiều người lại nhục mạ Ngô Song một phen, báo thù cho ngày đó bị cô đánh.
16 Trận náo loạn của công nhân ở nhà ăn giằng co gần mười phút, ngay cả bảo vệ của toà cao ốc cũng chạy tới, nhưng vẫn không khống chế được đám người này.
17
Ngô Song đi ra từ văn phòng của Liêu Tiến, vừa bước chân vào văn phòng tổ kế hoạch a, sau lưng đã bị các tổ viên bao vây.
"Chị Ngô Song, sao rồi, Liêu tổng có làm khó dễ gì chị không?"
"Liêu tổng tính xử lý chuyện này như thế nào, nếu hắn muốn cho chị thôi việc, tôi sẽ đi với chị!"
"Được, chúng tôi cũng đi với chị, cái gì mà gây rối trong công ty, thật chẳng biết phân biệt thị phi gì cả!"
Nhìn bộ dạng nghĩa khí của bọn họ, trong lòng Ngô Song rất cảm động, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nói: "Không có việc gì, mỗi người trở về viết bản kiểm điểm một vạn chữ, trong vòng 3 ngày nộp lại cho tôi, ai cũng phải viết, không có ngoại lệ!" Khi nói chuyện, ánh mắt cô cố tình hướng đến Phương Thiếu Tắc đang đứng ở một góc.
18 Ngô Song cầm bốn bản kiểm điểm đi đến văn phòng lão Du, tổ b biết được tin tức, bọn họ vui sướng khi người khác gặp hoạ, liền tụ tập ở cửa văn phòng chờ tổ a xấu mặt.
19 Nếu không phải Diêu Thiên Thiên nhắc nhở, rất có khả năng cả đời này Ngô Song cũng không nhớ nổi Mạc Dật là ai. Nhưng khi Diêu Thiên Thiên vừa nhắc tới, lập tức Ngô Song đã nhớ lại.
20
"Hết hồn!" Ở cửa thang máy, Phương Thiếu Tắc bị bộ dáng đang thủ võ của Ngô Song doạ cho nhảy dựng lên, "Hơn nữa đêm, chị không lên tiếng mà đứng ở cửa thang máy đã doạ người lắm rồi, còn làm cái tư thế gì vậy? Chị không biết như thế sẽ doạ chết người sao!"
Thật là, người xấu còn dám đi cáo trạng trước!
Ngô Song thu lại bộ dáng thủ thế, liếc mắt Phương Thiếu Tắc một cái, "Tôi mới là người nên hỏi, nửa đêm cậu không về nhà, chạy đến công ty làm gì?"
Phương Thiếu Tắc trả lời hợp tình hợp lý, "Còn không phải vì chị sao, tôi đi ăn khuya với mấy người bạn, về ngang qua nơi này thấy văn phòng chị còn sáng đèn, nên tôi đi lên xem sao.