41 Huyền Dực phi thân về phía Tử Hàm, Tử Hàm thầm kêu chỉ sợ lại là ám chiêu của Huyền Dực, nếu Triển Vân cứu nàng, nhất định sẽ bị thua, giữa lúc điện quang hoả thạch (nguy cấp), Tử Hàm nhảy về phía Huyền Dực.
42 Tử Hàm hỏi Huyền Dực phải đáp ứng điều kiện gì thì mới có thể thả Triển Vân, Huyền Dực trở nên trầm tư, hai quân gi¬ao chiến, thân phận của Triệu Vân vô cùng quan trọng, nếu như ở đây ngay lập tức xử chết hắn, rồi sau đó phái quân tấn công thì cầm chắc thành công.
43 Triển Vân được ra khỏi thành, Huyền Dực mặc dù nham hiểm, nhưng với Tử Hàm vẫn là giữ chữ tín, cũng không có ngầm hạ sát thủ. Trên tay chân Triển Vân đều là xích, hắn đứng ở trên bãi cỏ vùng ngoại ô, ngẩng đầu nhìn triều dương (mặt trời buổi chiều), không thể từ chuyện Tử Hàm là thê tử của Huyền Dực giải thoát đi ra.
44 Trời rạng sáng, Tử Hàm nhẹ nhàng mở mắt, nhìn đến trên giường lớn chỉ còn lại một mình nàng, Huyền Dực dĩ nhiên không còn ở trên giường, nhớ lại những động tác thân mật của Huyền Dực đối với nàng đêm qua, Tử Hàm hơi mất tự nhiên.
45 Tử Hàm nhìn bóng đen kia rời đi, lòng có chút cô đơn, nàng chung quy là sát thủ, mặc dù không ra tay giết người, nhưng sẽ gián tiếp giết chết vô số người, máu chảy thành sông.
46 “Triển Vân!” Nhìn đến gương mặt quen thuộc trước mặt, Tử Hàm nhẹ nhàng la lên, nàng biết hắn sẽ đến cứu nàng, nàng biết, Triển Vân thật để ý nàng. Triển Vân không nói hai lời, vung tay lên để kiếm sắc bén bổ ra khoá sắt, mở cửa địa lao ra.
47 Tẩm lâu nguyên bản tráng lệ đường hoàng cứ như vậy bụi bay khói tan, một nam nhân sống vốn tuấn mỹ như ngọc, chân thành thâm tình cũng tùy theo tan mất.
48 Nụ hôn này ở Tử Hàm thở gấp yêu kiều chấm dứt, sắc mặt Tử Hàm đỏ hồng, hai mắt mê ly, sắc mặt Triển Vân rung động, áp lực thống khổ, bọn hắn quan hệ bắt đầu có chút biến hóa kì diệu.
49 Tử Hàm rất là nuốt không trôi cơn tức này, Địch công tử kia khinh bạc nàng không nói, còn khiến nàng té xuống nước, nàng chính là dễ bắt nạt như thế sao, cái gì kêu ăn miếng trả miếng, cái gì kêu có thù tất báo, nàng Đồng Tử Hàm, hôm nay liền phát huy một lần, chạy về doanh trướng, thay quần áo sạch, lại đi.
50 Tử Hàm theo đội ngũ chậm rãi hành tẩu, ánh mắt lại dừng ở trên người Triển Vân, mặc dù cho chính mình biết không cần đi để ý, nhưng muốn xem thường, xem thường lời nói, tâm liền sẽ đau giống như bị người dùng lưỡi dao sắc bén khoét ra.
51 Đại quân đi hơn mười ngày rốt cuộc đến Lưu Tô quan, xây dựng cơ sở tạm thời ở bên ngoài Lưu Tô quan. Địa thế Lưu Tô quan trọng lại hiểm yếu, nhưng binh lực cường thịnh, nếu song phươnghai bên đối chiến, phải ra thực lực.
52 Quân y nhanh chóng chạy đến, khi Triển Vân băng bó vết thương, Tử Hàm nhìn thế này mới có chút hài lòng, Tử Hàm chưa từng để ý tánh mạng một người như thế, lần đầu tiên để ý một người thế này.
53 Đề nghị của Tử Hàm, những võ tướng này căn bản là không có để ở trong lòng, chỉ xem là chuyện cười, một nữ lưu có thể có đề nghị gì hay chứ, bởi vậy, một đội nhân mã lại lần nữa, lên chiến trường, một chết hai bị thương, bại!Xám xịt trở về gặp chủ tướng Triển Vân, trên mặt mỗi người đều che kín màu đất.
54 Mặc kệ như thế nào Triển Vân cũng không để Tử Hàm đi Thiên Hạ sơn trang gì, nhưng buổi sáng thức dậy, đã không thấy Tử Hàm, bên trong doanh trướng còn tràn ngập mùi hương thân thể của nàng, chỉ để lại một tờ giấy, viết rằng: Vương gia, chờ tin tức của ta, chớ nhớ ta nhất định sẽ bình an.
55 Đêm dài vô cùng, Tử Hàm đã chìm vào giấc ngủ, mà Triển Vân không cách nào ngủ được, bóng dáng cao lớn ở trong đại trướng quân doanh đi tới đi lui như có suy nghĩ gì, trong trí óc hắn đang nghĩ đến một màn Tử Hàm với Vô Ngân thân mật với nhau, đáy lòng lo lắng buồn bực không nói ra được, một trận thấp thỏm bực bộiMột lần lại một lần nghĩ Tử Hàm và Thu Vô Ngân là quan hệ như thế nào, trong thân phận của Tử Hàm có cái gì đó giấu hắn.
56 Thân ảnh thon dài cường tráng của Triển Vân không chút nào khách khí tách rời Tử Hàm và Thu Vô Ngân ra, hắn cúi đầu nhìn gương mặt câu hồn người của Tử Hàm, kéo tay Tử Hàm lại, “Theo ta trở lại doanh.
57 Triển Vân nghe được lời Tử Hàm,ngơ ngác, giống như đang vùng vẫy thống khổ gì, trên khuôn mặt loáng qua biểu tình phức tạp, kinh ngạc, thống khổ, mê mang.
58 Gi¬ang Thanh Sơn thấy Triển Vân đến, một bộ mặt gãi tai khuất phục, cười hắc hắc, pha trò nói: "Cái. . . Ta còn có chuyện, đi trước. ”Tử Hàm nhìn Triển Vân, áo choàng của Giang Thanh Sơn còn ở trên người, nàng nghĩ Triển Vân sẽ túm rơi, ném cho Gi¬ang Thanh Sơn, ác hung hăng nói cho nàng biết, còn dám choàng áo của nam nhân khác, hắn nhất định không khách khí, lúc này mới như phong cách làm việc của Triển Vân, nhưng, hắn không có, đáy lòng thất vọng cùng cô đơn nói không nên lời.
59 Trải qua vô số người hy sinh, chiến tranh hạ màn, an bài tốt tất cả, Triển Vân thống lĩnh nhân mã hướng về phía đường về nhà mà đi. Tử Hàm ngồi ở trong xe ngựa, trên người vòng quanh áo choàng dày đặc, dùng để sưởi ấm thân thể của mình, trời đã tiến vào đông lạnh, trời thu cũng bất tri bất giác đi qua, khí lạnh bức người.
60 Đại đội nhân mã hành tẩu trên đường về nhà, trời cũng dần dần càng thêm rét lạnh, bọn họ đi một chút ngừng một chút, lại khó nén một khỏa lòng khát vọng gấp gáp trở về nhà.