1 Tại sảnh nhà hát BJ, buổi biểu diễn độc tấu piano của Shaw vừa mới kết thúc, Tân Tiêu Đồng mang theo cảm giác thẫn thờ rời khỏi ghế ngồi.
Bắc Kinh vừa mới trải qua đại dịch SARS, chọn thời điểm này để tổ chức buổi biểu diễn của nghệ sỹ bậc thầy như Shaw cũng có chút phục hồi tâm ý người dân.
2 “Làm tình nhân của tôi! Tôi cho cô tiền”
Tân Tiêu Đồng trừng hai mắt, nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông này vô cùng kì lạ, đầu tiên là cho người “mời” cô đến nhà hàng này, sau đó lại không hỏi ý của cô đã tự mình gọi món.
3 Nói chuyện điện thoại cả ngày trời, tắt máy, Tiêu Đồng nhẹ nhàng mỉm cười.
Đến bây giờ Tần Thanh vẫn ngây thơ như vậy, thật hồn nhiên, đáng yêu.
Cô ấy sống trong gia đình giàu có, mọi thứ đều không thiếu, mục tiêu trong cuộc sống cũng không nhiều, cho nên mới khát khao có được tình yêu như vậy.
4 "Tại sao không nói với tôi, cô vẫn là xử nữ?" Tề Vĩ khá kiên nhẫn, chờ cô tắm rửa xong quay lại giường mới hỏi. Tuy nhiên tính cách anh thực không tốt, âm lượng có chút lớn.
5 "Trong thoả thuận không nói rằng tôi phải nấu bữa sáng, tôi còn muốn ngủ thêm một lát nữa, muốn ăn thì anh tự mình nấu đi!" Tiêu Đồng cho rằng hành động náo loạn của Tề Vĩ là để cô thức dậy nấu điểm tâm sáng, lại càng quấn chặt chăn.
6 Tề Vĩ đứng ở trước cửa, không hiểu tại sao, trong lòng lại cảm thấy vừa rối ren vừa chờ mong.
Rối ren vì những lời nói của cô đều làm anh tức giận đến không thốt nên lời, nhưng lại có chút chờ mong đôi mắt sáng ngời của cô lúc nhìn anh, thật giống những ngôi sao trên bầu trời.
7 Sáng thứ bảy, sau khi cô hét ầm ĩ lên Tề Vĩ mới chịu tỉnh dậy.
"Gian phu đại nhân, nếu anh còn tiếp tục như vậy, về sau sẽ rất dễ “bất lực” nha!" Tiêu Đồng nhắc nhở anh.
8 "Chẳng lẽ cô thích người như thế sao?" Sau khi nhảy xong một bài, Tề Vĩ lại đi theo đám bạn tốt chơi đùa, hoàn toàn quên mất mục đích tới đây —— chọc tức Hải Đông.
9 "Gian phu đại nhân, anh không tiếp tục trò chuyện cùng bạn bè nữa sao?"
"Tiếp tục trò chuyện? Nói thêm lát nữa chắc bạn gái tôi bỏ trốn theo người khác mất!" Sắc mặt anh cực kỳ không tốt.
10 "Hey! Hey! Anh sao có thể lãng phí tài nguyên như thế này chứ, không có ý thức bảo vệ môi trường sao?" Tiêu Đồng về đến nhà, thấy Tề Vĩ nằm trên ghế sa lon, bật hết tất cả đèn, đầu đĩa cũng đang hoạt động, mà anh ta thì lại đang ngủ rất say.
11 Tiêu Đồng chọn cho Tề Vĩ mấy bộ trang phục, tiền tất nhiên là do anh ta trả. Con mắt của cô luôn rất đặc biệt, hơn nữa khuôn mặt anh chính là sở thích của cô.
12 Cô là một người rất kỳ lạ.
Cô tự nhận mình là một người ham hư vinh. Cô yêu tiền, thích những món đồ xinh đẹp, lúc tiêu tiền sẽ không suy tính nhiều.
13 "Ồ? Gian phu. . . . . . A, Vĩ, sao anh lại mua hoa? Có giảm giá sao?—— không đúng, loại chuyện đó chỉ có tôi mới làm, anh giàu như thế, sẽ không vì một chút lợi nhỏ vậy mà làm giảm phong độ.
14 Đây là tình trạng gì?
Tần Thanh nói rằng anh ta đang nghiêm túc. Còn Ôn Hải Đông bảo cô nên chuẩn bị tinh thần làm cô giáo trông trẻ —— hơn nữa, còn là làm lâu dài.
15 Kết tóc se duyên, ân ái trọn đời.
Lúc chảy tóc, không hiểu sao cô lại nghĩ đến câu thơ này.
Tóc cô vốn rất thẳng, bởi vì bị anh kết lại mà xuất hiện nếp cuốn.
16 "Nếu như cô thích một người, muốn ở bên cạnh người đó, muốn xứng với người đó. Nhưng cô và anh ta thuộc về hai thế giới khác nhau, không phải cô nên thử tiến vào thế giới của anh ta hay sao?" Mở của xe, Tề Vĩ cố gắng bình tĩnh —— nguyên tắc căn bản của đàm phán chính là tâm bình khí hòa, ít nhất cũng cố tỏ ra như vậy.
17 Tự do của cô cùng sự vui vẻ của anh, cái nào quan trọng hơn?
"Anh Ôn, anh nói xem, tình yêu là cái gì?"
Yêu có nghĩa là sở hữu sao? Vì vậy anh mới chiếm lấy cô, có chết cũng không buông.
18 Người đàn ông kia, luôn dùng thái độ cẩn thận đối với cô.
Anh liều mạng làm việc, cố gắng giành một chút thành tích để lấy lòng cô —— kỳ quái, tại sao anh làm cho cô hi vọng anh sẽ trở thành một quản lý "vĩ đại" rồi sau đó tiến tới tổng giám đốc.
19 Mùa thu ở Bắc Kinh gần đây rất náo nhiệt, đặc biệt là sau một mùa hạ tương đối yên lặng.
Chuyện giữa Tiêu Đồng và Tề Vĩ lại càng không phải bàn tới, Tề Vĩ dây dưa quấn lấy cô, đối với thái độ dây dưa của anh Tiêu Đồng cũng không biết làm gì.
20 Lúc Tiêu Đồng đi xuống cầu thang. Anh vẫn còn sững sờ ở trong phòng, không có đuổi theo.
"Tại sao mình lại phải ra ngoài? Đó là nhà của mình mà!"
Cô vốn định sẽ đến ở nhờ nhà Tần Thanh một đêm, kết quả vừa ra khỏi cửa chung cư liền thấy một chiếc xe màu đen dừng trước mặt.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Ngôn Tình
Số chương: 50