1 "Vì sao?" Nạp Lan Tĩnh một thân cung trang đỏ thẫm,cổ tay áo viền chỉ vàng lại dính đầy tro bụi,ba ngàn sợi tóc xõa tung,sắc mặt tái nhợt,bị người áp đảo nằm trên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo.
2 "A_________" Nạp Lan Tĩnh bừng tỉnh,một thân mồ hôi lạnh làm ướt cả cái chăn đắp trên người. "Tiểu thư,người tỉnh?mau,mau thông báo cho lão gia và phu nhân, tiểu thư đã tỉnh" Anh Đào vui sướng nhìn Nạp Lan Tĩnh,khóe mắt có chút ướt át.
3 "Đại tiểu thư,ta,ta,. . "nhị di nương ấp a ấp úng không nói ra lời, cúi đầu, bộ dạng không dám nói lời nào, cái dạng này giống như bị khí thế của Nạp Lan Tĩnh áp đảo.
4 “Lão gia,ta,…” nhị di nương không cam lòng, tới bây giờ trước mặt Nạp Lan Diệp Hoa giả nhu nhược, lần nào cũng hướng về phía mình, lại thêm Khuynh nhi thầm thì bên tai Nạp Lan Tĩnh nói gì nghe nấy, hôm nay là sao ? Nạp Lan Tĩnh trước mặt này thật xa lạ.
5 "Tiếng gì vậy? bên ngoài sao lại ầm ĩ " Nạp Lan Diệp Hoa bị quấy rầy, tâm trạng buồn bực liền đứng dậy. "Hẳn là lũ nô tài cãi nhau đi! lão gia, người ta cần lão gia nha.
6 “Ngươi trước ở chỗ này chờ đi” Nạp Lan Diệp Hoa khẩu khí không được tốt, nhận định người của nhị di nương ngay cả người của đại tiểu thư cũng dám đánh.
7 Nạp Lan Tĩnh tao nhã đứng lên, môi mang ý cười như có như không, bên người là nha hoàn Lưu Thúy, nàng hiện giờ là một tam đẳng nha hoàn, kiếp trước đi theo Nạp Lan Tĩnh tiến cung vẫn bên cạnh không ly khai.
8 "Gặp qua Vận Ninh quận chúa, gặp qua lão gia!" nhóm di nương nhìn thấy cô gái một bộ vui sướng khi người gặp họa, mà sắc mặt Nạp Lan Diệp Hoa cũng cực kỳ khó chịu, hắn hung hăng trừng mắt nhìn nhị di nương.
9 “Khuynh muội muội nhanh đến bên tỷ tỷ, phụ thân cùng di nương có chuyện, chúng ta là tiểu bối sao có thể đàm luận” Nạp Lan Tĩnh cũng chạy đi qua, đem Nạp Lan Khuynh kéo lên “Muội muội đừng nháo, tin tưởng phụ thân đều có định đoạt, muội muội sau này cũng không thể trước nhiều người như vậy kêu nhị di nương là mẫu thân, như vậy là thất lễ!” Nạp Lan Tĩnh nói có chút nhỏ giọng ,giống tỷ muội dặn dò, lại cố tình làm cho Nạp Lan Diệp Hoa nghe rõ ràng.
10 Nạp Lan Tĩnh cố ý dậy thật sớm, lựa chọn một kiện quần áo hồng nhạt, làn da rắng nõn, hôm nay càng thêm mềm mại, trên đầu cố ý chọn thêm mấy đóa Pearl châu hoa màu trắng ngà, trông nghịch ngợm đáng yêu nhưng không đánh mất thân phận.
11 “Ta, thôi. ” Tam di nương nhắm mắt lại, nặng nề thở dài, như muốn nói lại thôi, hoặc là không thể nói lên, tay trái lần tràng hạt, tâm trạng kích động, dần dần nội tâm của nàng cũng bình ổn.
12 “Gặp qua mẫu thân” Cung thị dẫn đầu, đi đến trung tâm sân, tiến lên hai bước, chúc phúc. “Gặp qua tổ mẫu, gặp qua lão thái thái. ” Mọi người còn lại nhất tề hành lễ, mà Nạp Lan Ngọc chỉ lo bàn tay đỏ bừng của mình, lên tiếng khóc lớn.
13 Cung thị nhíu nhíu mày muốn nói cái gì nhưng lại chỉ biết tức mà thở dài, nữ nhân có lẽ nên đối chính mình hiểu nhiều. Thời điểm Nạp Lan Tĩnh theo Cung thị đi ra khỏi phòng, ngoài cửa sớm không có bóng dáng Nạp Lan Khuynh, nàng âm thầm cười, vội vàng trở về chuẩn bị đi? Nhớ rõ kiếp trước nàng rất là cố gắng.
14 "Vũ nhi, thứ muội tuổi còn nhỏ, ngươi chớ tức giận. ” Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng cười, tay lôi kéo Nạp Lan Khuynh “ Khuynh muội muội, Vũ nhi tỷ tỷ là nói giỡn với ngươi, ngươi đáng yêu như vậy, ngay cả tổ mẫu đều yêu thích, sao lại có người không thích đâu!”Nạp Lan Tĩnh thanh âm nhỏ nhẹ, nhưng người khác vẫn có thể nghe rõ, sắc mặt mọi người không tự giác thay đổi, nguyên lai là cái thứ nữ không lên được mặt bàn, còn vọng tưởng kêu đích nữ tiểu thư hầu phủ là tỷ tỷ, thật không biết hổ thẹn, nguyên lai là được tổ mẫu yêu thích, trách không được có thể đến dự Bách hoa yến, còn tuổi nhỏ mà biết diễn trò, ai cũng bị nàng ta lừa tốt nhất nên nhớ kỹ nàng ta.
15 Nàng kia như cửu thiền huyền nữ đi lạc chốn hồng trần, duyên dáng yêu kiều, đứng ở bên trong liếc mắt liền chỉ chú ý đến nàng, rõ ràng là cách rất gần, lại giống như cách rất xa, một thân quần áo xanh nhạt càng thêm vẻ bí ẩn, giống như kia ánh mắt mang hận ý tự dưng là không quan hệ.
16 “Diệu a, diệu a!” tiếng trống dừng, Nạp Lan Tĩnh nửa quỳ trên đài, thẳng đến lúc hoàng thượng ra tiếng tán thưởng, mọi người mới hồi phục lại tinh thần.
17 Nạp Lan Tĩnh đầu cũng không ngẩng lên, lấy sách đem theo, giống như không liên quan đến bản thân, cẩn thận ngồi đọc. “Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Nạp Lan Khuynh không còn bộ dạng giả trang hằng ngày, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh như hội ăn thịt người.
18 Nạp Lan Tĩnh trong lòng cười lạnh, lúc ấy nàng ta cũng là biểu tình này, hảo ngoan tâm a "Kia. . . ý muội muội nên làm gì bây giờ?” Nạp Lan Tĩnh hừ nhẹ một tiếng, biểu tình khinh thường, khiến Nạp Lan Khuynh tức điên lên.
19 “Ta không có, ta không có!” Nạp Lan Tĩnh phản lại cũng chỉ lặp lại có một câu này, vẻ mặt bối rối, nhưng trong đáy mắt ý cười càng lúc càng đậm. “Chuyện này là như thế nào?” Nạp Lan Diệp Hoa từ bên ngòai tiến vào, một thân triều phục còn chưa thay ra, liền bị Tôn mẹ mời tới, xem ra lão thái thái thời gian tính thực chuẩn a.
20 Vấn đề nghe quả thực rất đơn giản, bốn người nhanh chóng viết lên giấy, có ghi giờ Mùi, có ghi giờ Thân, cũng có ghi không nhớ…“Tốt lắm, vấn đề thứ hai, các ngươi đều nói ấn tượng, một khi như vậy các ngươi viết xuống thời điểm ta xuốt môn trang phục màu sắc nào, đương nhiên các ngươi có thể không nhớ rõ ràng, không sao, chỉ cần nhớ tương đối là được.