1 Một ngày nào đó, cô bạn nhỏ tên là Thiên Thiên đã được năm tuổi lắc lắc cái mông nhỏ ôm lấy bắp đùi của Thẩm Tiếu Ngu, ‘xì’ một tiếng lau hết nước mũi lên quần anh, sau đó cười rạng rỡ như thiên sứ: “Lão Thẩm, ngày trước Tô Tô bảo với ba là cô muốn kết hôn.
2 Edit: TiêuKhangTheo cách nói của đương đại thì Tiêu Thần có thể coi là người trước của Thẩm Niệm An, hoặc có thể nói là người cũ cũng được. Khi còn đi học, lúc ấy tình cảm đơn thuần đẹp đẽ, đáng tiếc không chịu được hoàn cảnh thực tế.
3 Edit: TiêuKhang“A, thật dễ lừa. ” Tiêu Thần vừa cởi nút áo vừa cười lạnh. Nhưng khi anh phát hiện Niệm An đi đến gần thì nụ cười trên mặt hơi khựng lại.
4 “Lại nói đùa. ” Mộ Tình hốt hoảng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại, “Đúng rồi, chừng nào anh rảnh thì tới nhà em ăn một bữa cơm đi. À mà không, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, ánh mắt của ba em rất kén chọn nhưng chắc chắc anh sẽ không làm cho ba em thất vọng đâu.
5 Ăn uống linh đình, ánh đèn lúc sáng lúc tối, quán bar Kim Đế vẫn cực kỳ náo nhiệt. Nâng ly cạn chén, tiếng cười không ngớt nối tiếp nhau, trong một căn phòng riêng được bao đầy tiếng nói cười.
6 Edit: TiêuKhangNiệm An lạnh lùng nói: “Bỏ ra!”Mộ Tình bên cạnh thôi không chơi đùa cùng bạn học nam kia nữa, liếc mắt nhìn sang phía bên này, thế nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thần đang ôm Thẩm Niệm An, trái tim giống như bị dao nhọn đâm ột nhát thật mạnh khiến áu chảy đầm đìa.
7 Cơn ác mộng kia lại tới một lần nữa khiến toàn thân Niệm An run rẩy, thứ ghê tởm trong cơn ác mộng kia lại bắt đầu sờ loạn trên người cô. Cô muốn chạy trốn, nhưng cánh cửa duy nhất đã bị khóa chặt, cô chỉ có thể quỳ rạp xuống cánh cửa gào thét, nhưng không có ai đáp lại mình….
8 Ban đêm, trong võ quán Taekwondo, huấn luyện viên trưởng đang nằm trong vòng tay ấm áp của bà xã, đang tiến hành vận động kịch liệt không thua gì đánh quyền Taekwondo.
9 Trên gương mặt truyền đến cảm giác vừa tê tê vừa đau nhói, rõ ràng không phải mạnh, nhưng cô lại cảm thấy bỏng rát. Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng bị đối xử như vậy.
10 Ngồi ở trong phòng ngủ, khoác áo khoác của Mộ Hữu Thành, Niệm An che mặt tự cười nhạo chính mình. Trời ạ, vừa rồi mình thật sự điên rồi. Khi Mộ Hữu Thành muốn cô về nghỉ ngơi, cô lại giống như bạch tuộc bám lấy người anh, nói: “Không được, hôm nay em nhất định phải ở bên cạnh anh, anh không thể bỏ em lại.
11 Chân Chân quát to một tiếng: “Là người đó, phóng to hình ảnh kia lên một chút, biển số xe đó! Chính xác là SLXXX sao? Phóng to chút nữa, nhỏ như vậy sao thấy rõ được, không phải là hỏng rồi đấy chứ!” Anh không biết nên làm gì đối với mấy người phụ nữ đang phát cuồng bám chặt cánh tay mình: “Yên lặng một chút! Đúng thật là người các cô muốn tìm rồi, khu vực kho hàng Mộ thị ở Kim Sơn.
12 Niệm An xuống xe, đứng trước mặt Mộ Tình, hỏi cô ấy có chuyện gì. Mộ Tình mang vẻ mặt chất vấn nhìn chằm chằm vào cô: “Không phải cô nói là về nhà sao?Đến chỗ này làm gì?” Niệm An trả lời: “À, có chút việc muốn thương lượng với Tiêu Thần.
13 Lúc Lão Bàng chạy tới, hai người phụ nữ vẫn đang say sưa đánh nhau, cuộc chiến vô cùng thảm thiết: chị Dư tóc tai xốc xếch, tay chân bị khống chế sau lưng, nằm trên mặt đất, miệng bị người kia bịt lại muốn gọi cũng không gọi được, Niệm An thì ngồi trên người chị ta, quần áo cũng nát bươm, nhưng sắc mặt Niệm An lại nghiêm nghị, đang giảng đạo đức cho chị Dư.
14 Kích tình đi qua, xử lý dấu vết là một chuyện vô cùng khó xử, khắp nơi trên giường bệnh đều là hơi thở hoan ái, nên làm sao đây? Mộ Hữu Thành vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi, tay chân Niệm An bắt đầu luống cuống, cô nghĩ: đợi y tá tới kiểm tra phòng, cô nên nói thế nào với y tá? Chẳng lẽ nói Mộ Hữu Tình quan hệ với mình rồi sao? Ặc.
15 Cuộc sống, luôn không thiếu những chuyện kích thích người. Niệm An có một người đồng nghiệp, chúng ta tạm thời gọi cô nàng tên là Tiểu Phương, cô nàng này có gương mặt xinh đẹp, tính tình vui tươi, mặc dù mới hai lăm tuổi nhưng đã duyệt qua vô số người đàn ông.
16 Trong bệnh viện, Từ Na nằm trên giường, sau khi tẩy trang cô ta giống như thiếu đi vẻ quang vinh chói lọi thường ngày, giống như cây cỏ khô, sức lực không ngừng suy giảm.
17 Mộ Hữu Thành vận dụng tất cả các mối quan hệ, mất một tuần để tra rõ nguồn gốc mọi chuyện. Khi anh ngồi trong phòng làm việc liếc nhìn kết quả điều tra được, nhưng càng xem anh càng nhíu mày, vẫn không thể tin được, vẫn phải gọi điện thoại tới nơi tra được tin tức xác nhận lại.
18 Liên tục một tuần, trợ lý của tổng giám đốc Mộ tìm đủ mọi cách liên lạc với Tiêu Thần, đáng tiếc cuối cùng đều bị từ chối, dường như Tiêu Thần không có ý định công khai tin tức với bên ngoài.
19 Trợ lý Trần mở cửa cho tổng giám đốc Mộ, thấy bước chân anh chậm lại, nghe giọng anh vừa yên ổn tĩnh lặng lại trịnh trọng: “Tiểu Trần, cô làm việc luôn cẩn thận, chuyện hôm nay hẳn biết nên giải quyết thế nào.
20 Mộ Hữu Thành tiến lên một bước: “Có mấy lời hiện tại không nói, về sau sẽ không có cơ hội nói. Anh yêu em, có lẽ tình yêu của anh không đủ sâu đậm, nhưng nhất định sẽ lâu dài.