1 Nàng, kinh tài tuyệt diễm, ở hiện đại chế độc có thể một tay giết người.
Nàng, mềm yếu vô năng, là phế vật đại tiểu thư, con của vợ cả.
Hắn, trước mặt mọi người, giả ngu ngốc, nhưng sau lưng lại là kinh tài tuyệt diễm, toàn bộ đều lộ ra
Hắn, mặt mày sáng sủa, ôn nhuận như nước, phong thái cao nhã, một mực yên lặng thủ hộ bên cạnh nàng, chỉ hy vọng nàng hạnh phúc, không cầu bất luận hồi báo gì
.
2 Ban đêm gió lớn, bên sườn đồi là một rừng cây sâu âm u im ắng.
Giống như nếu đi vào vòng xoáy màu đen bên trong rừng, lập tức sẽ bị nó nuốt sống. Rừng rậm núi cao, gió lớn thổi qua, vạn cây đều chao đảo, như biển rộng cuốn gió lốc lên.
3 "Ô ô, tiểu thư, ngươi tỉnh a, ngươi không thể chết a, ngươi chết Tiểu Ngôn làm sao bây giờ a, tiểu thư, ô ô. . . " Trong một căn phòng của khuê nữ, một cái tiểu nha hoàn đại khái 13, 14 tuổi lấy tóc lau nước mắt quỳ gối bên giường thương tâm khóc thút thít.
4 Thượng Quan Tây Nguyệt từ từ tiêu hóa tin tức trong đầu, chậm rãi mở hai mắt ra.
Đập vào mắt là một căn phòng thấp bé cũ nát, ánh đèn u ám, mặt tường vàng ố, sơn sớm tróc ra , trên tường gồ ghề, nóc nhà bao trùm lấy từng tầng từng tầng mảnh ngói, nhưng có một ít mảnh ngói bởi vì lâu năm không tu sửa đã nứt ra, ngoại trừ giường của nàng, còn lại đồ dùng đơn sơ trong phòng đã cũ nát, vỡ thành tro bụi, những món có thể bài trí chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
5 "Được rồi, Tiểu Ngôn, không nói nữa, có gì ăn hay không, ta đói. " Thượng Quan Tây Nguyệt sờ lên bụng, từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, lại dạy dỗ ác bộc, cảm giác hơi đói rồi.
6 "Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn. . . " Thượng Quan Tây Nguyệt khẽ cắt đứt suy nghĩ của Tiểu Ngôn.
"A, tiểu thư, thế nào. "
"Ngươi tìm một bộ y phục khác cho ta thay, cũng không thể mặc bộ này mà đi được.
7 "Tỷ tỷ, đến nhà ta rồi. " Bách Lý Thần dừng bước chỉ về phía cửa lớn đằng trước.
Thượng Quan Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên.
Cửa lớn sơn màu đỏ trên đỉnh treo tấm biển lớn mạ vàng màu đen làm bằng gỗ Trinh Nam ( tên 1 loại gỗ), phía trên đề ba chữ rồng bay phượng múa 'Thần vương phủ'.
8 Thượng Quan Tây Nguyệt một đêm ngủ thẳng tới sáng. . .
“Tiểu thư tiểu thư, dậy đi. ” Thượng Quan Tây Nguyệt đang ngủ say, bên tai truyền đến tiếng người đánh thức nàng.
9 "Khương Ma Ma, chỗ này của ta không bằng chỗ của bà ngoại, ngươi trước tiên xem qua một chút đi. " Thượng Quan Tây Nguyệt đứng trước viện tử của mình, ngượng ngùng mở miệng nói.
10 "Nương, ta cũng không rõ lắm, nhưng có loại cảm giác này" Thượng Quan Lâm nghi hoặc cau mày
"Ngươi nha, khẳng định là suy nghĩ nhiều quá, đợi chút nữa nương cùng ngươi đi xem một chút là được rồi" Giang Phỉ vươn tay để nha hoàn đem sơn dính bên ngoài lau cho sạch sẽ
"Phu nhân, đại tiểu thư tới "
Ngay khi hai mẹ con các nàng đang tâm sự, nha hoàn ngoài cổng đi vào bẩm báo
"Có đúng không, đi, Lâm Nhi, chúng ta đi xem một chút nàng đến cùng là có gì thay đổi " Giang Phỉ nói xong nha hoàn liền tiến lên đỡ nàng ta đứng người lên cùng Thượng Quan Lâm đi ra ngoài
Thượng Quan Tây Nguyệt một đường đi đến 'Ngọc Tình Các', nàng lại nhìn thấy một cánh đồng hoa Bỉ Ngạn.
11 "Đại tiểu thư" Đôi mắt Giang Phỉ tràn đầy hận ý, âm thầm cắn răng cúi người.
Lần này nàng đã thật sự bị chọc giận, trong lòng không ngừng kêu
Tiện nhân -- tiện nhân, ta tuyệt sẽ không tha cho tiểu tiện nhân như ngươi, sớm muộn cũng có một ngày đích thân ta trừng trị ngươi, để ngươi quỳ xuống cầu xin ta.
12 "Không phải như vậy, đại tiểu thư, ý thiếp thân là những đồ cưới kia đều đặt ở khố phòng, ta nhất định sẽ lấy nó ra cho ngươi. " Giang Phỉ tranh thủ thời gian ngăn nàng, nếu ồn ào đến hoàng hậu, vậy nàng ngụy trang nhiều năm như vậy đều sẽ uổng phí.
13 "Tiểu thư, ngươi cũng không biết sắc mặt Nhị di nương bọn họ có bao nhiêu khó coi đâu!" Tiểu Ngôn trở về vui vẻ đứng bên người Thượng Quan Tây Nguyệt quơ tay múa chân.
14 "Tốt, đồ ta cũng lấy lại rồi, sẽ không quấy rầy các ngươi nữa. " Thượng Quan Tây Nguyệt kiểm lại ngân phiếu sau đó liền nhét vào trong ngực, phân phó hai nô tài ngoài cổng đem toàn bộ đồ cưới đến 'Ngọc Tình Các'.
15 "Tiểu thư, lần này chúng ta thật sự nở mày nở mặt. " Sau khi đóng cửa lại Bích Ngọc đắc ý cười to.
"Được rồi, chớ vì những người không đáng mà tức giận, sẽ tự làm hại bản thân.
16 "Các ngươi nói thử xem, ở chỗ này, quán rượu nào là tốt nhất. " Thượng Quan Tây Nguyệt hiếu kỳ hỏi hai nha hoàn bên cạnh.
"Tiểu thư, ta cũng không biết.
17 Nàng thật sự rất cảm động, mặc dù ở phủ Hộ quốc công không có ai khi dễ, nhưng cũng không thể ngồi cùng bàn ăn cơm với chủ tử.
"Đừng lằng nhằng nữa, tự mình uống nước đi.
18 "Đi thôi, chúng ta xuống lầu hai uống chút trà đi. "
“ Xin chào. Khách quan, có cần giúp gì không?" Vừa xuống đến lầu hai, một tiểu nhị khác tiến lên đón tiếp.
19 Loại nam nhân này căn bản không đáng để ngươi lưu luyến, hắn là một tên cặn bã ngu muội.
Thượng Quan Tây Nguyệt ở trong lòng tự nói thầm.
"Ta tưởng là ai, thì ra là thái tử điện hạ, ngài cũng tới đây uống trà sao?" Thượng Quan Tây Nguyệt ngăn cản Tiểu Ngôn cùng Bích Ngọc chuẩn bị thỉnh an Bách Lý Hành.
20 "Tiểu Ngôn, ngươi phải nhớ kỹ, người muốn thể diện như cây muốn vỏ, nhưng tuyệt đối không nên học theo người không thèm để ý người khác đồng ý hay không mà cứ cho là đúng.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 100