1 - Ta ước gì ta có thể lại một lần nữa được là nô lệ của người, ta thật sự muốn được ở bên cạnh người. - Ta yêu ngươi Linh, nhưng ta lại không thể để tình yêu đó cho nàng được, ta xin lỗi.
2 Những đứa trẻ nô lệ ở trên boong tàu không hề đi xuống dưới mặt đất một bước nào cả. Những người muốn mua nô lệ, cũng chẳng cần đến phòng đấu giá, chỉ cần lên tàu, nhìn nô lệ nào vừa mắt là mua.
3 Diệp Tiêu Linh gật gù, xem ra lão vẫn còn chút kiến thức. - Ngươi đã từng nghe qua độc sư chưa? Độc sư dùng độc hại người, nhưng cũng có thể dùng độc để cứu người.
4 Chỉ trong vòng một tuần toàn bộ số sách ở trong thư viện cấm Diệp Tiêu Linh đều đọc hết một lượt. Thời gian bây giờ, Diệp Tiêu Linh chỉ có tập luyện thể thuật, dùng ma pháp mà nàng biết, tạo ra một không gian ở bên trong thư viện cấm luyện tập ngày đêm.
5 Diệp Tiêu Linh đang bận vậy mà còn gặp nữ nhân phiền phức này nữa, nàng nhìn trên ngực nàng, một cái huy hiệu màu đen, Diệp Tiêu Linh liền biết đây chính là một trong mười đội trưởng.
6 Diệp Tiêu Linh lại tiếp tục đi đến một đất nước khác, lần này nàng đến một đất nước văn minh và hiện đại. Đi dạo trong thành phố, những khu chợ. - Đất nước như thế này mới đúng là đất nước mà mình mong muốn sau 1000 năm chứ!Diệp Tiêu Linh trên tay cầm một cây kẹo, vừa ăn vừa nói.
7 - Mọi người hãy chia nhau ăn đi. Diệp Tiêu Linh để ra một đống đồ ăn, lót một tấm vải trắng ở bên dưới, kêu gọi mọi người tới lấy đồ ăn. Những người này dù nghèo, nhưng họ vẫn rất lịch sự, biết xếp thành một hàng, từng người nhận lấy thức ăn.
8 Những ngày tháng trôi qua, những người trong làng sống nhờ vào tiền còn dư của Diệp Tiêu Linh. Diệp Tiêu Linh cũng bắt đầu dạy cho cả những người lớn cách chiến đấu và sử dụng ma pháp.
9 - Nè, Diệp, ngươi đi đâu vậy, chẳng phải nói là đi bắt cướp sao?Mặc Ân nhìn thấy hướng đi của Diệp Tiêu Linh có vẻ hơi lạ, nên bèn hỏi. Diệp Tiêu Linh liếc nhìn Mặc Ân một cái, lạnh nhạt không một chút cảm xúc, đáp:- Bọn cướp bị bắt rồi, chỉ chờ đến lấy mà thôi.
10 Diệp Tiêu Linh đi ở giữa khu rừng, nàng dừng lại ở giữa rừng, lên tiếng:- Lãnh Huyết, chàng không cần phải bám theo ta suốt như vậy đâu. Lãnh Huyết từ trên cây cao nhảy xuống, đi tới gần Diệp Tiêu Linh, hỏi:- Linh, sao nàng lại bỏ bọn họ đi, bọn họ thật sự muốn nàng ở lại mà.
11 - Nơi nào đây?Diệp Tiêu Linh mở mắt dậy, nhìn thấy trước mặt mình là song sắt và cửa sắt, trên tay lại đeo còng tay. Ngẫm lại một hồi, Diệp Tiêu Linh không khỏi cười khổ.
12 Diệp Tiêu Linh không còn có ý định đi đến đất nước khác, hiện tại, cứ ở trong rừng, không có ý định đi đâu cả. Ở trong rừng, nàng chủ yếu là muốn tìm lấy một thứ cảm hứng gì đó để tiếp tục đi, ở thế giới con người kia, Diệp Tiêu Linh không còn có cảm giác muốn ở đó nữa, nên nàng quyết định ở trong rừng để tìm lấy sự thanh bình.
13 - Chết tiệt, lại nghĩ về cái quá khứ đó, thật là khiến ta tức điên lên mà!Diệp Tiêu Linh, nhớ tới cái quá khứ của cái thân xác này, nàng nghiến răng, nhưng nàng quên mất mình đang rơi.
14 - Những người trong hoàng tộc, ta đều không bỏ qua. Diệp Tiêu Linh siết chặt tay, máu từ da thịt nàng chảy xuống nền đất. Những cây cỏ dưới đất bị nhiễm phải máu của nàng liền héo úa đi.
15 - Cốc cốc. Diệp Tiêu Linh ở bên ngoài cửa phòng bằng vàng, nàng gõ cửa hai tiếng. Nàng đến căn phòng này, gõ cửa phòng này, dĩ nhiên nàng biết đây chính là phòng của người cha "thân yêu" của nàng.
16 Tử Mạc Ân để Diệp Tiêu Linh nằm ở trên giường, hắn đè nàng xuống, tay giữ chặt lấy hai cổ tay của nàng. - Ta muốn chiếm hữu nàng. Diệp Tiêu Linh nhìn hắn cười nhạt, nụ cười thật ấm áp, thật khiến người ta say mê và thật giả dối.
17 Tử My A há hốc mồm, nàng hoảng sợ, nàng kinh hãi, nàng muốn chạy trốn. Quay về phía sau, Tử My A mở cửa, nhưng có vẻ như cánh cửa được khóa từ bên ngoài, nàng không thể mở, có đập cửa cũng không ai nghe, có dùng ma pháp cũng không được.
18 - Giữa ta và nàng, chàng chọn ai?- Diệp Tiêu Linh cô quá đáng lắm rồi đấy. . . . - Diệp Tiêu Linh, trên đời này, chỉ cần một mình tôi bên cạnh Bạch Hoàng Dạ là được rồi, không có người thứ hai như cô!.
19 Diệp Tiêu Linh chạy đi đến hoàng cung, vẫn là cái thói quen cũ, nàng vẫn đi vào phong của Bạch Hoàng Dạ bằng cửa sổ. Nàng vừa bước vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng hai ngươi đang ôm ôm ấp ấp hạnh phúc với nhau.
20 - Sao ta lại phải đấu với ngươi?Akuma lãnh ngạo, bước nhìn Diệp Tiêu Linh, cười độc địa, nói:- Cũng phải, ngươi nắm chắc trong tay không thể thắng ta, nên muốn nhận thua trước khi đấu đây mà!Diệp Tiêu Linh tức giận, nhìn Akuma đang cố khiêu khích mình, Diệp Tiêu Linh cũng chấp nhận nói:- Được thôi, nếu ngươi muốn ta đấu với ngươi, ta sẽ đấu.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Võng Du
Số chương: 24